TV 137 => Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
- Thánh Vịnh 137 (136) -
Bài ca của kẻ bị lưu đày
1 Trên bờ sông Babylon,
chúng tôi ngồi đó, chúng tôi khóc,
mà tưởng niềm Sion.
2 Trên rặng liễu đó đây,
chúng tôi treo lên đàn cầm.
3 Ở đó họ réo với chúng tôi,
bọn cướp người, đòi lời ca vãn,
lũ đô hộ, muốn một khúc vui:
"Hát ta nghe ca vãn Sion đi nào!"
4 Mà làm sao chúng tôi hát được ca vãn Yavê
nơi đất khách quê người?
5 Ta mà quên ngươi, hỡi Yêrusalem,
thì tay phải ta cũng hãy quên ta!
6 Lưỡi ta hãy tê đi dính họng,
ví thử ta không nhớ đến ngươi,
ví thử ta chẳng nâng Yêrusalem
lên tuyệt đỉnh niềm vui trong đời!
7 Xin hãy nhớ (tội) con cái Eđom, lạy Yavê,
trong ngày của Yêrusalem,
ngày chúng nói: "Phá đi, phá đi cho thật bình địa!"
8 Nữ tử Babel đang chờ tiêu diệt,
phúc cho người xử ác với ngươi như ngươi xử ác với ta,
9 phúc cho người túm lấy con thơ ngươi,
mà xán vào đá!