Chương 10 => Huấn Ca | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Việc cai trị

1 Cai trị khôn dạy dân nề nếp,

hiền sĩ cầm quyền có ngăn có nắp.

2 Quyền trên sao, thuộc hạ vậy,

đầu thành sao, dân cư vậy.

3 Vua phóng túng khuynh bại quốc gia,

thành trù mật vì đầu mục hiền tài.

4 Quyền trên dương thế trong tay Thiên Chúa;

thời thế nào nhân vật ấy.

5 Quyền bính nhân loại tất cả trong tay Thiên Chúa,

Người đặt uy Người đằng trước kẻ lập luật.

 

Chống lại lòng kiêu ngạo

6 Ðừng ngang ngược áp bức đồng loại,

đường kiêu ngạo, chớ đi!

7 Tính kiêu ngạo, Thiên Chúa và người ta đều ghét.

Trước mặt cả hai, lợi lộc do bóc lột chỉ là kiêu túng.

8 Nghiệp đế vần xoay từ dân này qua dân khác

nhân vì hung bạo kiêu căng.

9 Tại sao tro bụi mà lại kiêu căng,

một kẻ còn sống mà ruột đã thối?

10 Bệnh kinh niên nhại cả thầy lang.

Vua hôm nay, ngày mai lăn đùng.

11 Chết đến, người ta thừa tự mục nát,

giòi bọ, sâu trùng và rắn rết.

12 Ðầu mối kiêu ngạo, con người lì lợm,

lòng nó trật xa Ðấng tác tạo ra nó.

13 Vì chỗ ương trồng kiêu túng là sự tội,

suối mạch của nó phun ra ô trọc.

Bởi thế Thiên Chúa ra phép mầu trừng phạt,

Người đánh nó cho kỳ tận tuyệt.

14 Ngai kẻ kiêu, Thiên Chúa lật đổ,

và đặt khó nghèo ngồi thay.

15 Kiêu ngạo, Thiên Chúa nhổ rễ,

thay vào, Người trồng những kẻ khiêm nhu.

16 Kiêu ngạo, Thiên Chúa xóa cả vết chân,

và phá tan thành bình địa.

17 Người hủy chúng khỏi đất, Người đánh bạt chúng đi.

Người làm chúng tận tuyệt không còn ai nhớ đến.

18 Kiêu căng đâu phải việc người phàm,

và đằng đằng thịnh nộ

nào phải là phần đứa sinh bởi người nữ.

 

Những kẻ xứng đáng hưởng vinh hiển

19 Giống nòi nào đáng quí? Giống nòi người phàm.

Giống nòi nào đáng quí? Những ai kính sợ Chúa.

Giống nòi nào đáng khinh? Giống nòi người phàm.

Giống nòi nào đáng khinh? Những kẻ lỗi lệnh truyền.

20 Trong hàng anh em, kẻ làm đầu được tôn trọng,

được tôn trọng giữa toàn dân người kính sợ Thiên Chúa.

21 Ðầu mối để được chấp nhận, sự kính sợ Thiên Chúa.

Ðầu mối để khai trừ, lòng chai đá và kiêu ngạo.

22 Kiều cư, khách lạ, vô danh, bần tiện,

vênh vang của họ, sự kính sợ Thiên Chúa.

23 Không được khinh tiện dân minh mẫn,

không được tôn trọng những tên hung đồ.

24 Tôn trọng thường dành vua chúa quan quyền,

nhưng không ai lớn bằng người kính sợ Thiên Chúa.

25 Nô bộc minh mẫn, có người sang phục dịch,

mà người thông thái sẽ chẳng kêu ca.

 

Khiêm nhường và chân thật

26 Trong công việc đừng cậy tài,

đừng làm phách vào lúc ngặt nghèo.

27 Thà là lao công mà dư giả,

còn hơn cậy tài mà thiếu bánh ăn.

28 Hỡi con, hãy biết khiêm tốn tự trọng,

hãy bảo trọng mình sao cho vừa phải.

29 Ai sẽ cho là phải kẻ đã cho mình là trái,

và ai sẽ tôn trọng kẻ khinh rẻ mình?

30 Có kẻ hàn vi được tôn trọng vì tài,

kẻ giàu có được tôn trọng vì của cải.

31 Hàn vi mà được trọng, còn được trọng gấp mấy khi giàu có!

Giàu có mà bị khinh, còn bị khinh gấp mấy khi nghèo!