Chương 7 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
1 Chẳng là thời khổ dịch, thời con người sống trên đất,
và số ngày của nó qua đi như chuỗi ngày của kẻ làm thuê?
2 Như kẻ nô lệ mong mỏi bóng tối,
và như người làm thuê ngóng đợi tiền công.
3 Tôi đã thừa hưởng những tháng của tuyệt vọng
và lãnh phần những đêm mệt lử.
4 Ngả lưng, tôi tự hỏi: "Khi nào trời sáng?"
Vừa thức dậy: "Khi nào trời tối?"
Và tôi đầy ắp những cơn mê sảng cho đến khi chiều xuống.
5 Chấy rận và vẩy ghét phủ lút thịt tôi,
da tôi nứt nẻ và ứa mủ.
6 Ngày đời tôi nhanh hơn thoi đưa,
và tàn lụi không hy vọng.
7 Xin hãy nhớ rằng đời tôi chỉ là một hơi thở,
và mắt tôi sẽ không còn thấy lại hạnh phúc.
8 Mắt thấy tôi sẽ không còn nhận ra tôi.
Mắt Người trên tôi và tôi sẽ chẳng còn.
9 Mây tan ra và trôi đi:
Thế đó, kẻ xuống âm phủ để rồi chẳng còn lên lại!
10 Nó sẽ không còn quay trở lại nhà,
và chốn nó lưu ngụ không còn thấy lại nó nữa.
11 Vì thế tôi sẽ chẳng nín thinh,
hơi thở hổn hển, tôi sẽ nói,
lòng dạ chua chát, tôi sẽ thở than:
12 Tôi đâu phải Biển cả hay Quái vật trùng dương
để Người đặt đội quân canh chống lại tôi?
13 Nếu tôi nói: "Giường tôi nằm sẽ ủi an tôi,
chốn tôi ngả lưng sẽ làm dịu bớt lời tôi than vãn".
14 Thì khi ấy Người khủng bố tôi bằng những chiêm bao,
và làm tôi khiếp vía bằng những thị kiến.
15 Thà trăm lần treo cổ!
Thà chết còn hơn bộ xương khô!
16 Tôi bất cần! Tôi sẽ chẳng sống mãi.
Ðể kệ tôi, vì ngày đời tôi chỉ là một hơi thở.
17 Phàm nhân là gì để phải chú ý đến như thế,
để Người phải bận tâm,
18 đến nỗi phải dò xét nó mỗi sáng
và thử nghiệm nó mọi lúc?
19 Khi nào Người mới chấm dứt rình rập tôi?
và để tôi nuốt trôi nước miếng?
20 Tôi đã phạm tội? Ðụng gì đến Người.
hỡi Ðấng dò xét con người?
Tại sao Người lại coi tôi như bia của Người?
Và phải chăng tôi đã trở thành gánh nặng cho Người?
21 Người không thể chịu đựng tội ác của tôi,
bỏ qua lỗi lầm tôi phạm?
Vì kíp đây tôi sẽ nằm trong bụi đất,
Người sợ tìm tôi và tôi sẽ chẳng còn."