Chương 14 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
1 Ðứa con của người nữ,
sống chẳng bao lâu và ứ đầy phiền muộn.
2 Như một cành hoa, nở rồi tàn úa,
như một chiếc bóng thoáng qua, không ngơi nghỉ.
3 Và chính trên nó, Người để mắt đến,
chính nó, Người kéo ra tòa với Người!
4 Ai có thể rút tinh sạch ra từ nhơ uế?
Chẳng một ai!
5 Bởi vì ngày của nó đã định,
bởi vì số tháng của nó, Người biết
và vì Người đã đặt cho nó một giới hạn không thể vượt qua.
6 Xin ngoảnh mặt đi nơi khác. Xin để nó yên
và tận hưởng như kẻ làm mướn ngày nó nghỉ ngơi.
7 Bởi vì, cho cây cối, còn có niềm hy vọng,
bị đốn rồi, nó vẫn còn có thể xanh tươi,
không ngừng đâm chồi nẩy lộc.
8 Rễ có già trong đất,
gốc có chết trong bụi,
9 vừa đánh hơi được nước, nó đã đâm chồi
và xum xuê tàu lá như một cây non.
10 Nhưng con người chết. Nó nằm bất động.
Phàm nhân tắt thở, nó ở chốn nào?
11 Nước có rời khỏi biển,
và sông có khô cạn,
kẻ nằm xuống sẽ chẳng chỗi dậy.
12 Trời sẽ qua đi trước khi nó thức giấc,
và ra khỏi giấc ngủ say.
13 Ôi, phải chi Người giấu tôi nơi âm phủ,
cho tôi ẩn lánh cho tới khi cơn giận của Người qua đi!
Phải chi Người cho tôi một kỳ hạn để nhớ đến tôi!
14 Nhưng con người chết đi mà sống lại được?
Suốt thời gian khổ dịch, tôi sẽ đợi chờ,
cho tới khi tôi được thay phiên.
15 Người sẽ gọi tôi và tôi sẽ thưa lại Người
Người sẽ mong chờ mòn mỏi công trình của tay Người.
16 Trong lúc này đây, Người đếm từng bước chân tôi,
Người sẽ chẳng lưu ý đến tội tôi phạm;
17 tội của tôi được niêm phong trong một bao túi,
và tội ác của tôi, Người sẽ nghi trang.
18 Nhưng núi non cuối cùng cũng sụp đổ,
và đá tảng cũng rời chỗ!
19 Nước có thể xoi mòn đá,
và bụi đất trôi đi trong mưa rào,
thế đó, hy vọng của phàm nhân, Người đã hủy diệt!
20 Người loại nó khỏi vòng chiến và nó ra đi,
sau khi biến đổi dung mạo, Người xua đuổi nó.
21 Con cái được vẻ vang? Nó nào có biết,
chúng bị hạ nhục? Nó cũng chẳng hay.
22 Với riêng mình nó, thân xác nó đớn đau,
cho riêng mình nó, hồn nó chịu tang.