Chương 19 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Sự khởi thắng của lòng tin
1 Yob lên tiếng và nói:
2 Cho đến bao giờ, các anh còn làm khổ hồn tôi
và nghiền nát tôi bằng lời, bằng tiếng?
3 Này, đã cả chục lần các anh nhục mạ tôi
và hành hạ tôi không biết thẹn.
4 Cho dù là tôi có lỗi thật;
sự lầm lỗi ấy chỉ quan hệ đến tôi.
5 Nếu quả thật các anh muốn lên mặt với tôi,
bằng cách trách cứ tôi về điều làm tôi hổ thẹn,
6 thì hãy biết rằng chính Thiên Chúa đã gia hại tôi
và đã phủ tôi trong màng lưới của Người.
7 Tôi có la hét bị ức hiếp, không trả lời,
tôi có kháng cáo, chẳng có công lý.
8 Người đã xây tường bít lối để tôi khỏi qua,
và Người đã đặt tối tăm trên mọi nẻo đường tôi đi.
9 Người đã lột hết vinh dự của tôi,
Người đã cất khỏi đầu tôi, vương miện;
10 Người đánh tôi sụp đổ mọi bề,
niềm hy vọng tôi, Người đã nhổ đi như (nhổ) cây.
11 Thịnh nộ của Người đã bùng cháy trên tôi
và đã xử với tôi như với địch thủ của Người!
12 Ðoàn lũ của Người ùn ùn kéo tới,
chúng mở đường xông đến tận nơi tôi
và dựng trại quanh lều tôi.
13 Anh em tôi, Người đẩy xa tôi,
người quen biết muốn làm mặt lạ.
14 Thân bằng đã biến sạch,
quyến thuộc đã quên tôi.
15 Kẻ ăn người ở trong nhà và đám nữ tỳ
đã coi tôi như người dưng nước lã xa lạ;
tôi đã nên như kẻ xâm nhập trước mặt chúng.
16 Tôi gọi tớ trai, nó chẳng thưa,
khi miệng tôi năn nỉ nó;
17 Hơi thở tôi làm vợ tôi lợm giọng,
và tôi trở thành hôi thối trước con cái của lòng dạ
18 Ngay cả bọn lỏi cũng khinh khi tôi,
khi tôi tỉnh giấc, chúng chế nhạo tôi.
19 Tất cả người thân thích đều gớm ghét tôi,
và ngay cả những người tôi yêu mến cũng quay lưng chống lại.
20 Dưới da tôi, thịt tôi tan rữa,
và xương tôi trở nên trần trụi như (hai hàm) răng.
21 Các anh, bạn hữu của tôi ơi, hãy thương, hãy thương tôi,
vì bàn tay của Thiên Chúa đã đánh tôi!
22 Tại sao các anh lại truy nã tôi, như Thiên Chúa
và chưa chán chê thịt tôi sao?
23 Ôi, phải chi người ta viết lại lời tôi
và ghi khắc trên đồng đỏ.
24 Ước gì, với một dao chạm bằng sắt và bằng chì,
lời của tôi được muôn đời khắc trên đá!
25 Tôi biết, phải, tôi biết, Ðấng chuộc tôi vẫn sống,
và cuối hết, Ngài sẽ đứng dậy trên bụi đất.
26 Và sau khi người ta hủy diệt lớp da này của tôi,
thì chính trong thịt tôi, tôi sẽ nhìn ngắm Thiên Chúa.
27 Chính tôi sẽ nhìn ngắm Người, phải, chính tôi!
mắt tôi sẽ thấy Người, chính Người,
và Người sẽ không còn xa lạ.
Lòng dạ tôi mòn mỏi trong tôi.
28 Nếu các anh nói: "Làm sao tra khảo nó
để tìm lý do cáo tội?"
29 Khi ấy, hãy biết hãi sợ lưỡi gươm dành cho chính các anh,
vì cơn thịnh nộ sẽ giáng xuống phường đồi bại,
ngõ hầu các anh biết rằng có một sự phán xét!