Chương 11 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Sự khôn ngoan của Thiên Chúa

kêu gọi Yob thú nhận tội lỗi

1 Khi ấy Xôphar, người Naamat lên tiếng và nói:

2 Khối lời ấy phải chăng sẽ không người đáp lại?

Người hùng biện phải chăng có lý?

3 Những lời lẻo mép của anh sẽ làm người ta cứng họng,

Anh nhạo cười mà chẳng ai làm anh bỉ mặt?

4 Anh đã nói: "Sự hiểu biết của tôi vô phương trách cứ,

và tôi tinh sạch trước mặt Người".

5 Nhưng phải chi Thiên Chúa lên tiếng,

mở môi Người để nói với anh.

6 Phải chi Người dạy anh những sâu thẳm của sự khôn ngoan,

-- vì chúng đánh lạc hướng trí hiểu biết --

khi ấy anh sẽ biết rằng Thiên Chúa còn quên

một phần của lỗi lầm anh.

7 Phải chăng anh muốn đo lường chiều sâu của Thiên Chúa,

và đạt thấu sự toàn vẹn của Shađđay?

8 Nó cao hơn các tầng trời, anh sẽ làm gì?

sâu hơn âm phủ, anh sẽ hiểu gì?

9 Dài hơn đất

và rộng hơn biển.

10 Nếu Người xông tới, Người cầm tù,

và lôi ra tòa, ai nào phản đối?

11 Bởi vì Người biết bọn gian dối,

Người nhận ra tội ác không cần chú tâm;

12 trong khi kẻ trống rỗng mất trí phán đoán

và mọi người khi ra đời chỉ là giống lừa hoang.

13 Còn anh, nếu anh củng cố lòng dạ,

và nếu anh giang tay về phía Người,

14 nếu anh ném xa sự dữ trong tay anh,

và nếu anh không để điều bất chính trú ngụ trong lều trại,

15 khi đó anh sẽ ngẩng vầng trán không tì ố;

tẩy sạch khỏi bợn nhơ, anh sẽ không còn hãi sợ.

16 Vì khi ấy anh sẽ quên đi nỗi khổ cực,

anh sẽ nhớ đến nó như một giòng nước đã chảy qua.

17 Cuộc sống sẽ bừng dậy, huy hoàng hơn giờ ngọ,

và tăm tối sẽ trở thành bình minh.

18 Anh sẽ chắc chắn có một niềm hy vọng,

được chở che kỹ lưỡng, anh sẽ ngủ, an lành.

19 Anh sẽ nghỉ ngơi và chẳng ai dám phá rầy

và lắm kẻ cầu cạnh ân đức của anh.

20 Còn phường ác nhân, mắt chúng mòn mỏi,

không nơi trú ẩn,

niềm hy vọng của chúng, ấy là trút linh hồn.