Chương 16 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Từ sự bất chính của con người

tới công chính của Thiên Chúa

1 Yob cất tiếng và nói:

2 Tôi đã từng nghe những lời lẽ như vậy.

Các anh tất cả là những người an ủi, gây thêm phiền muộn.

3 Ðến bao giờ mới hết những lời hão huyền?

Ðòn xóc nào kích anh trả lời?

4 Tôi, tôi cũng sẽ nói được như các anh,

nếu như các anh ở vào chỗ tôi;

tôi sẽ đặt ra những văn từ chống lại các anh,

và sẽ lắc đầu về chuyện các anh.

5 Tôi sẽ ủy lạo các anh bằng miệng tôi,

và sự mềm dẻo của môi tôi sẽ là một liều trấn an.

6 Nhưng tôi có nói, nỗi đau khổ của tôi cũng chẳng nguôi ngoai,

và nếu tôi nín thinh, nó cũng chẳng xa rời.

7 Quả thật bây giờ Người đã làm tôi suy nhược và tàn phá tôi,

cả đạo ngũ của Người đã chộp lấy tôi.

8 Người đứng lên làm chứng chống lại tôi,

và dáng gầy mòn của tôi cũng cáo tội tôi nữa.

9 Cơn giận của Người xâu xé và tấn công tôi.

Người nghiến răng chống lại tôi,

và địch thủ tôi nhìn tôi long sòng sọc.

10 Miệng ngoác ra chống lại tôi,

chúng vả tôi bằng những lời sỉ nhục,

chúng xúm nhau lại để cự tôi.

11 Thiên Chúa đã nộp tôi cho kẻ bất lương

và Người đã ném tôi vào tay phường gian ác.

12 Tôi đang yên hàn, Người đã xô đẩy tôi;

Người đã tóm gáy tôi, xé tan từng mảnh,

Người đã dựng tôi lên làm tấm bia cho Người;

13 Những mũi lao của Người vây phủ tôi,

Người đâm thủng sườn tôi chẳng chút thương tiếc,

Người đổ mật tôi ra đất.

14 Người khoét trên tôi hết lỗ này tới lỗ khác,

và đâm bổ vào tôi như một chiến sĩ.

15 Tôi đã khâu trên da tôi một bao bị

và đã vùi trán tôi trong bụi đất.

16 Mặt tôi đỏ nhừ vì những giọt lệ,

và bóng chết chóc đậu trên mí mắt tôi.

17Dẫu vậy, tay tôi không làm điều hung bạo,

và lời cầu nguyện của tôi thật tinh tuyền!

18 Ôi đất, xin đừng lấp máu tôi,

và tiếng tôi kêu đừng có chi ngăn cản!

19 Ngay bây giờ, tôi có người chứng trên các tầng trời,

và người bảo lãnh trên các đỉnh cao;

20 Bạn hữu tôi nhạo cười tôi,

nhưng chính trước mắt Người mà nước mắt tôi tuôn chảy.

21 Ôi, nếu Ngài có thể là

người phân xử giữa một người và Thiên Chúa,

như giữa một người với đồng loại của nó!

22 Nhưng số năm (tháng) tôi đã được đếm,

và tôi bước vào con đường không trở lại.