Chương 4 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Tin tưởng nơi Thiên Chúa
1 Êliphaz, người Têman lên tiếng và nói:
2 Nếu chúng tôi nói với anh một lời, anh chịu nổi chăng?
Nhưng ai nào có thể cầm mình không nói?
3 Kìa, anh đã khích lệ bao người,
và anh đã làm những cánh tay suy nhược nên mạnh mẽ.
4 Lời của anh đã nâng đỡ người lảo đảo
và anh đã kềm vững những đầu gối run rẩy.
5 Vậy giờ đây, đến lượt anh, anh lại suy nhược,
chính anh bị đánh, anh lại kinh hoàng!
6 Lòng đạo của anh chẳng làm anh vững dạ,
đời sống liêm chính của anh không làm anh hy vọng?
7 Anh nhớ lại dùm đi: Ai nào vô tội đã gặp nạn?
Ở đâu người chính trực lại bị diệt vong?
8 Như tôi hằng thấy, kẻ cày bừa bất hạnh,
và gieo vãi khổ đau thì lại gặt (khổ đau và bất hạnh).
9 Chúng bị diệt vong bởi hơi thở của Thiên Chúa,
và trong cơn gió thịnh nộ của Người, chúng biến tan.
10 Tiếng rống của sư tử, tiếng gầm của mãnh thú,
và nanh vuốt của sư tử non bị bẻ gãy.
11 Sư tử vong mạng vì thiếu mồi
và đàn con của sư tử cái tan tác.
12 Có một lời len lén vọng đến tôi,
và tai tôi nghe thấy tiếng thì thầm.
13 Giữa những ác mộng của những thị kiến đêm khuya,
khi một giấc tê mê xuống trên người phàm,
14 một mối kinh hoàng xâm chiếm lấy tôi
và run rẩy lay chuyển cả xương tôi;
15 một làn hơi lướt qua mặt tôi khi đó
và làm dựng đứng lớp lông trên da thịt tôi.
16 Một người đã đứng đó, mặt nhận không ra,
một bóng hình sừng sững trước mắt tôi.
Im lặng... và tôi nghe một giọng nói:
"17 Phàm nhân há lại công chính trước mặt Thiên Chúa.
Con người há lại tinh sạch trước Ðấng tạo thành?
18 Các tôi tớ Người, Thiên Chúa không tin tưởng,
Các thiên thần, Người còn buộc lỗi.
19 Huống hồ những kẻ ở trong các ngôi nhà bằng đất sét,
dựng trên cát bụi!
Người ta chà đạp chúng như loài sâu bọ,
20 một sớm một chiều, chúng bị nghiền tán thành bụi đất,
chúng biến tan đời đời, chẳng ai lưu ý.
21 Cọc chống lều chúng đã chẳng bị nhổ sao?
Chúng chết mà không biết đến khôn ngoan".