Chương 30 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
b) Cơn hoạn nạn hiện tại
1 Và hiện tại, tôi là trò cười
cho những kẻ ít tuổi hơn tôi
mà cha chúng, tôi đã quá khinh rẻ,
đã xếp với đàn chó trong bầy súc vật của tôi.
2 Sức mạnh bàn tay chúng giúp ích gì cho tôi?
Nghị lực chúng đã tiêu tan hoàn toàn.
3 Héo hon vì khốn cùng và đói kém,
chúng gặm đồng cỏ cháy,
một mảnh đất của tàn phá và tiêu điều.
4 Chúng hái ngọn rau lê trên bụi gai
và rễ cây kim tước là bánh ăn của chúng.
5 Chúng bị xua đuổi khỏi xã hội người phàm,
người ta tri hô sau chúng như kẻ trộm;
6 chúng ở nơi vách khe,
trong lỗ đất và hốc đá.
7 Chúng rống lên giữa bụi rậm
và dồn đống dưới lùm cỏ gai.
8 Con của phường vô loại,
con của kẻ vô danh,
Chúng bị mửa ra khỏi xứ.
9 Và bây giờ chúng đặt vè chửi tôi.
và tôi trở thành đề tài chúng đàm tiếu!
10 Chúng kinh tởm tôi, lánh xa tôi
và không từ nhổ vào mặt tôi.
11 Bởi vì Người làm cho cung tôi chùng lại và đã hạ tôi,
do đó chúng chẳng còn dè dặt trước mặt tôi.
12 Một lũ nổi dậy bên hữu tôi,
vạch những con đường của bất hạnh tới nơi tôi.
13 Chúng phá hủy các ngõ ngách để hạ tôi,
chúng leo lên mà không người ngăn cản;
14 Chúng ùa vào như qua một lỗ hổng lớn,
chúng xô nhau giữa đống gạch vụn.
15 Những hãi hùng quay đầu chống lại tôi.
Hy vọng của tôi đã bị xua như bởi ngọn gió
và sự cứu thóat tôi bay đi như một đám mây!
16 Và bây giờ sự sống bay khỏi tôi,
những ngày khốn quẫn siết lấy tôi.
17 Ðêm chọc thủng xương tủy tôi
và các mạch máu tôi không ngủ.
18 Với hết sức lực Người túm áo tôi,
như cổ áo lót tôi, Người siết tôi.
19 Người đã ném tôi vào đống bùn
và tôi nên như tro cùng bụi đất.
20 Tôi kêu lên Người, nhưng Người không trả lời,
tôi tới trước Người, nhưng Người chẳng ngó ngàng tới.
21 Người đã trở thành đao phủ đối với tôi,
Người tấn công tôi với tất cả sức mạnh của bàn tay Người.
22 Người hốt tôi, cưỡi trên gió
và làm tôi tan biến trong bão tố.
23 Phải, tôi biết, Người bắt tôi quay về với cái chết,
nơi hẹn hò của mọi sinh linh.
24 Dẫu vậy, tôi đã chẳng chìa tay cho kẻ khốn cùng
khi nó kêu lên tôi, trong cơn hoạn nạn?
25 Tôi đã chẳng khóc với kẻ có cuộc đời khó nhọc?
Và hồn tôi đã chẳng quặn lại khi thấy kẻ thiếu thốn?
26 Tôi chờ đợi may mắn và hoạn nạn đã đến,
tôi cậy trông ánh sáng và đã gặp tối tăm.
27 Ruột gan sôi bỏng không ngừng,
trên tôi những ngày khổ cực ập đến.
28 Tôi bước tới ủ rủ, không mặt trời,
tôi chỗi dậy giữa hội nghị và tru tréo.
29 Tôi trở thành anh em với chó rừng
và bạn bè của đà điểu.
30 Da thịt đã sạm đen
và xương cốt tôi đã bị đốt cháy trong cơn sốt.
31 Ðàn huyền ly của tôi chỉ dùng cho tang chế
và sáo tôi đệm cho tiếng người khóc.