Chương 9 => Yob | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Sự công chính của Thiên Chúa
chế ngự con người
1 Yob cất tiếng và nói:
2 Tôi biết rõ là như vậy,
làm sao người phàm lại có lý trước mặt Thiên Chúa?
3 Nếu nó muốn tranh luận với Người,
một trên ngàn lần, Người sẽ chẳng đáp lại.
4 Lòng khôn ngoan và sức dũng mạnh,
ai đã đương đầu với Người mà còn nguyên vẹn?
5 Chính Người, Ðấng chuyển núi dời non mà chúng chẳng biết,
Ðấng lật nhào chúng trong cơn thịnh nộ của Người;
6 Người lay chuyển đất rời khỏi chỗ
và cột chống đỡ nó phải lung lay.
7 Theo lệnh Người, mặt trời chẳng mọc,
Người đặt sao trong dấu niêm phong.
8 Một mình Người, Người trải các tầng trời,
và Người đi trên đầu sóng biển;
9 Người dựng nên Bắc đẩu và sao Cày,
chòm sao Rua và các chòm sao phương Nam;
10 Người làm những công trình lớn lao không sao dò thấu,
những kỳ công không tài nào đếm xuể.
11 Người đi cạnh tôi, tôi không thấy Người,
Người lướt qua, tôi chẳng nhận ra.
12 Nếu Người xuống tay, ai nào ngăn cản được?
Ai dám nói với Người: "Người làm chi vậy?"
13 Thiên Chúa không kìm hãm cơn giận của Người,
các đồng minh của Rakhab nằm sõng sượt dưới chân Người.
14 Há tôi sẽ đáp lại Người,
tìm lời chống lại Người?
15 Dù tôi có công chính, trả lời Người ích chi?
Ấy chính Ðấng cáo tội tôi mà tôi phải khẩn cầu!
16 Ngay cả khi tôi kêu gọi và Người đáp lại,
tôi cũng chẳng dám tinNgười đã nghe tiếng tôi!
17 Người xéo nát tôi trong cơn bão tố
và vô cớ gia tăng cho tôi thương tích.
18 Người chẳng để tôi kịp thở,
nhưng Người cho tôi những no đầy cay đắng.
19 Dùng sức mạnh ư? Người là chính sức mạnh.
Nại vào công lý? Nhưng ai dám kiện Người?
20 Dẫu tôi có lý, miệng tôi cũng lên án tôi,
tôi vô tội, nó minh chứng tôi gian ác!
21 Tôi vô tội sao? chính tôi cũng chẳng biết nữa.
tôi chán chường cuộc sống.
22 Tôi bất cần, tôi đã chẳng nói:
"Kẻ vô tội cũng như kẻ gian ác, Người tiêu diệt cả".
23 Khi tai ương bất ngờ gieo rắc chết chóc,
Người nhạo cười nỗi khốn khổ của kẻ liêm chính.
24 Một xứ bị nộp trong tay kẻ dữ?
Người che mặt các quan tòa;
nếu chẳng là Người, thì nào ai khác?"
25 Ngày đời tôi trôi qua nhanh hơn kẻ chạy đua,
chúng trốn chạy mà không nhìn thấy hạnh phúc.
26 Chúng lướt mau như thuyền nan,
như đại bàng bổ xuống con mồi.
27 Nếu tôi tự nhủ: Hãy quên đi lời than vãn,
hãy đổi bộ mặt và tươi cười lên.
28 Tôi hãi sợ những cơn đau đớn;
biết rằng Người chẳng tha bổng tôi.
29 Tôi, tôi phải là kẻ phạm lỗi!
Vậy, tại sao làm tôi mệt mỏi vô ích?
30 Tôi có tắm rửa trong nước tuyết,
tôi có tẩy tay trong hôi dưỡng,
31 Người cũng sẽ dìm tôi xuống bùn lầy,
và quần áo tôi cũng không chịu nổi tôi.
32 Vì Người chẳng phải là phàm nhân
như tôi để tôi đối đáp với Người,
và cùng nhau chúng tôi kéo tới cửa công lý!
33 Phải chi giữa chúng tôi có Ðấng phân xử
để đặt tay trên cả hai chúng tôi!
34 Ngài sẽ đẩy xa tôi ngọn roi của Thiên Chúa,
và sự khủng khiếp Người sẽ không làm tôi kinh hãi.
35 Bấy giờ tôi sẽ nói mà không sợ Người,
vì trước mắt tôi, tôi chẳng là như vậy.