Chương 10 => Sách Huấn Ca | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Việc cai trị
1 Thủ lãnh khôn ngoan thì giáo dục dân mình,
và uy thế của người thông minh thật là vững chắc.
2 Thủ lãnh dân thế nào,
các viên chức thừa hành cũng thế,
người đứng đầu một thành làm sao,
toàn thể dân cư cũng vậy.
3 Một ông vua dốt nát làm cho dân nước phải suy vong,
một thành hưng thịnh
là nhờ trí thông minh của các nhà cầm quyền.
4 Quyền bính trên địa cầu nằm trong tay Ðức Chúa,
khi đến thời đến buổi, Người sẽ cho xuất hiện kẻ hiền tài.
5 Sự nghiệp của con người nằm trong tay Ðức Chúa,
vì chính Người làm cho kẻ sĩ được nở mặt nở mày.
Chống tính kiêu ngạo
6 Khi gặp những chuyện bất công,
con đừng oán hờn người thân cận,
cũng đừng làm bất cứ điều gì trong cơn giận dữ.
7 Ðức Chúa và người phàm đều chê ghét tính kiêu căng,
đều coi gian tà là khả ố.
8 Quyền bá chủ chuyển từ dân này sang dân nọ,
do bất công, bạo lực và tiền tài.
9 Làm sao tro bụi lại dám kiêu căng,
vì ngay khi còn sống, nó đã bị xổ ruột?
10 Cơn bệnh kéo dài, giễu cợt cả thầy thuốc,
kẻ nay xưng hùng xưng bá, mai đã theo tử thần.
11 Khi chết, gia tài người ta thừa hưởng
là côn trùng, sâu bọ và rắn rết.
12 Con người bắt đầu kiêu căng khi lìa xa Ðức Chúa,
khi lòng nó lìa xa Ðấng Tạo Thành.
13 Vì đầu mối của kiêu căng là tội lỗi,
và kẻ quen thói kiêu căng thì rắc gieo ghê tởm;
vì thế Ðức Chúa đã gửi đến những gian truân,
và tiêu diệt chúng hoàn toàn.
14 Ðức Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
và đặt kẻ hiền lành ngồi lên thay.
15 Ðức Chúa đã bứng rễ các dân ngoại,
và đem trồng vào đó kẻ khiêm nhường.
16 Lãnh thổ của chư dân, Ðức Chúa đã đảo lộn,
và phá huỷ đến tận nền trái đất.
17 Người đã loại chúng ra khỏi cõi đời và huỷ diệt chúng,
đã xoá sạch chúng khỏi ký ức người đời.
18 Con người được dựng nên không phải để kiêu ngạo,
con cái của đàn bà được sinh ra không phải để giận dữ.
Những người đáng trọng
19 Nòi giống nào đáng trọng?
Thưa nòi giống con người.
Nòi giống nào đáng trọng?
Thưa những người kính sợ Ðức Chúa.
Nòi giống nào đáng khinh?
Thưa nòi giống con người.
Nòi giống nào đáng khinh?
Thưa những kẻ vi phạm các điều răn.
20 Thủ lãnh thì đáng trọng giữa anh em,
còn những ai kính sợ Ðức Chúa
thì đáng trọng trước mặt Người.
22 Kẻ giàu, người sang cũng như kẻ nghèo:
niềm hãnh diện của tất cả là kính sợ Ðức Chúa.
23 Khinh dể một người nghèo thông minh là không phải lẽ,
tôn vinh một người tội lỗi là điều chẳng nên.
24 Người làm lớn, nhà lãnh đạo, vị nắm quyền đều được tôn vinh,
nhưng không ai trong các vị đó lớn hơn người kính sợ Ðức Chúa.
25 Nô bộc mà khôn ngoan thì được cả người tự do (cũng) phục vụ,
người hiểu biết thì không lẩm bẩm kêu ca.
Ðức khiêm nhường và lòng chân thật
26 Ðừng khôn xảo, khi làm công việc của con,
cũng đừng sĩ diện, khi con phải nghèo túng.
27 Làm việc và được đầy đủ dư dật,
thì vẫn hơn lang thang khoác lác mà đói ăn.
28 Con ơi, hãy tự hào một cách khiêm tốn,
và tự trọng đúng với giá trị của con.
29 Người phạm tội hại đến bản thân,
ai bảo nó là công chính được?
Nào ai tôn trọng được kẻ khinh chính mình?
30 Kẻ nghèo được tôn trọng là nhờ sự hiểu biết,
người giàu được tôn trọng là vì tài sản của họ.
31 Còn nghèo mà đã được trọng,
thì khi giàu sẽ được trọng biết bao?
Ðang giàu mà đã bị khinh,
thì khi nghèo còn bị khinh biết mấy?