Thánh Vịnh 88 => Sách Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



Thánh Vịnh 88 (87):
Lời cầu xin trong lúc ngặt nghèo

(1) Thánh ca. Thánh vịnh. Của con cái ông Cô-rắc.
Phần nhạc trưởng. Lúc bệnh hoạn. Lúc sầu muộn.
Thi khúc. Của ông Hê-man, người Ét-ra.
 
 
    (2) Lạy CHÚA là Thiên Chúa cứu độ con,
    trước Thánh Nhan, đêm ngày con kêu cứu.

     (3) Nguyện cho lời kinh vọng tới Ngài,
    xin lắng nghe tiếng lòng thổn thức.

     (4) Vì hồn con ngập tràn đau khổ,
    mạng sống con âm phủ gần kề,

     (5) thân kể như đã vào phần mộ,
    ví tựa người kiệt sức còn chi!

     (6) Con nằm đây giữa bao người chết,
    như các tử thi vùi trong mồ mả
    đã bị Chúa quên đi, và không được tay Ngài săn sóc.

     (7) Chúa hạ con xuống tận đáy huyệt sâu,
    giữa chốn tối tăm, giữa lòng vực thẳm.

     (8) Cơn giận Chúa đè nặng thân con
    như sóng cồn xô đẩy dập vùi.

     (9) Chúa làm cho bạn bè xa lánh
    và coi con như đồ ghê tởm.
    Con bị giam cầm không thể thoát ra,

     (10) mắt mờ đi vì quá nhiều đau khổ.
    Lạy CHÚA, suốt cả ngày con kêu lên Chúa
    và giơ tay hướng thẳng về Ngài.

     (11) Chúa đâu làm phép lạ cho người đã mạng vong,
    âm hồn đâu trỗi dậy ca tụng Chúa bao giờ?

     (12) Trong mồ mả, ai nói về tình thương của Chúa?
    Cõi âm ty, ai kể lại lòng thành tín của Ngài?

     (13) Những kỳ công Chúa, nơi tối tăm ai rõ?
    Ðức công chính Ngài, chốn quên lãng ai hay?

     (14) Phần con đây, con kêu lên Ngài, lạy CHÚA,
    mới tinh sương đã chờ chực nguyện xin.

     (15) Lạy CHÚA, thân con đây, Chúa nỡ nào ruồng rẫy,
    ẩn mặt đi mà chẳng đoái hoài.

     (16) Từ thuở bé, con khổ đã nhiều và luôn ngắc ngoải,
    Chúa làm con kinh hãi, con hoá ra thẫn thờ.

     (17) Bao cơn thịnh nộ, Ngài đổ ngập thân con,
    bấy nỗi kinh hoàng khiến con rời rã.

     (18) Bủa vây con suốt ngày ngần ấy thứ,
    dồn dập tư bề như nước bao la.
    Cận thân Chúa khiến lìa xa,
    chung quanh bầu bạn chỉ là bóng đêm.