Thánh Vịnh 78 => Sách Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Thánh Vịnh
78 (77):
Lịch sử Ít-ra-en cho thấy Thiên
Chúa nhân từ
mà dân Chúa lại bội bạc
- Dân tôi hỡi, này
nghe tôi dạy bảo,
Lắng tai đón nhận lời lẽ miệng tôi.
(2) Mở miệng ra, tôi
sẽ nói đôi lời huấn
dụ,
công bố điều huyền
bí thuở xa xưa.
(3) Ðiều chúng tôi
đã từng nghe biết
do cha ông kể lại cho mình,
(4) chúng tôi chẳng
giấu gì con cháu cả,
sẽ tường thuật
cho thế hệ mai sau:
sự nghiệp lẫy lừng,
quyền uy của CHÚA,
với những kỳ
công Chúa đã làm.
(5) Người đã
ban huấn lệnh cho nhà Gia-cóp,
đặt ra lề luật cho
Ít-ra-en,
dạy tổ tiên chúng
tôi truyền lại
cho con cháu các cụ được
tường,
(6) hầu thế hệ tương
lai kẻ hậu sinh cũng biết,
rồi mai ngày đến
lượt kể cho con cháu mình.
(7) Như vậy, chúng sẽ
đặt niềm tin vào Thiên Chúa,
không lãng quên những
việc Chúa làm
và tuân giữ lệnh
Người truyền dạy:
(8) Ðứng như thể
cha ông, nòi ngoan cố phản loạn,
nòi tâm địa thất
thường, dạ bất trung cùng Chúa.
(9) Người chi tộc
Ép-ra-im rành nghề cung nỏ,
ngày giao chiến đành
phải tháo lui;
(10) họ không giữ
giao ước với Chúa Trời,
và chẳng chịu sống
theo luật Chúa;
(11) đã quên đi
những việc Người làm
những kỳ công Người
đã cho chứng kiến.
(12) Trước mắt
cha ông họ, Người đã làm
bao việc lạ lùng
tại cánh đồng Xô-an
bên Ai-cập.
(13) Người rẽ
Biển Ðỏ cho họ vượt qua,
dồn nước lại
như tường thành sừng sững;
(14) dùng cột mây
hướng dẫn họ ban ngày
và ban đêm lấy
lửa hồng soi sáng.
(15) Người xẻ
đá giữa sa mạc hoang vu,
khiến nước tuôn
tràn cho dân được uống,
(16) từ khe đá,
Người khơi dòng suối chảy,
nước đổ dạt
dào như những con sông.
(17) Nhưng dân lại càng
phạm tội mất lòng Chúa,
phản nghịch cùng Ðấng
Tối Cao tại miền hoang địa;
(18) họ chủ tâm thử
thách cả Chúa Trời,
đòi được
ăn cho vừa sở thích.
(19) Họ kêu trách
Thiên Chúa rằng trong sa mạc này,
liệu Chúa Trời có
thể dọn gì cho ta ăn?
(20) Người đập
vào tảng đá làm cho nước
chảy ra
như thác lũ lan tràn,
nhưng liệu còn có
thể cung cấp cho dân Người
bánh và thịt nữa
chăng?
(21) Nghe thấy thế, CHÚA
liền phẫn nộ,
bừng lửa giận
với nhà Gia-cóp,
nổi trận lôi đình
với Ít-ra-en,
(22) vì họ đã
không tin ở Chúa Trời,
chẳng cậy trông ơn
Người cứu độ.
(23) Chúa hạ lệnh cho
mây tầng cao thẳm,
lại truyền mở rộng
cánh thiên môn;
(24) Người khiến
man-na tựa hồ mưa đổ xuống,
và ban bánh bởi
trời nuôi dưỡng họ.
(25) Kẻ phàm nhân
được ăn bánh thiên thần,
Chúa gửi đến
cho họ dồi dào lương thực.
(26) Trên trời cao,
Người giục gió đông thổi
tới,
dùng sức mạnh đưa
ngọn gió nam về.
(27) Người cho mưa
thịt xuống nhiều như bụi,
chim chóc ê hề như
cát đại dương;
(28) Người cho rớt vào ngay doanh trại, chung quanh lều dân ở.
(29) Họ được
ăn, ăn thật no nê,
thèm thứ gì, Người
đãi cho thứ đó.
(30) Nhưng khi họ chưa
kịp đã thèm,
khi miếng ăn còn chưa
kịp nuốt,
(31) thì cơn giận Chúa
Trời đã bừng lên phạt
họ.
Chúa giết ngay những
người khoẻ nhất Ít-ra-en.
Chúa giết liền bọn
trai trẻ ấy.
(32) Thế mà dân
cứ phạm thêm bao tội lỗi,
chẳng buồn tin việc lạ
Chúa làm,
(33) nên kiếp sống
họ, Người diệt đi trong khoảnh
khắc,
tuổi đời họ,
Người chấm dứt thình lình.
(34) Khi Chúa giết họ,
họ mới đi tìm Chúa,
mới trở lại
và mau mắn kiếm Người,
(35) mới nhớ
rằng: Thiên Chúa là núi đá
họ ẩn thân,
Thiên Chúa Tối Cao là
Ðấng cứu chuộc họ.
(36) Miệng họ phỉnh phờ Chúa, lưỡi họ lừa dối Người;
(37) còn lòng dạ
chẳng chút gì gắn bó,
chẳng trung thành giữ
giao ước của Người.
(38) Nhưng Người
vẫn xót thương, thứ tha, không
tiêu diệt,
nén giận đã bao
lần, chẳng khơi bùng nộ khí.
(39) Chúa nhớ rằng:
thân phận chúng: bọt bèo mỏng
mảnh,
gió thoảng qua, không
hẹn ngày về.
(40) Trong sa mạc, bao lần
dân làm phản,
trêu giận Người
giữa chốn hoang vu.
(41) Khiêu khích Chúa,
họ thử đi thách lại,
làm cực lòng Ðức
Thánh của Ít-ra-en,
(42) không còn nhớ
tay quyền năng của Chúa,
quên ngày Chúa cứu
khỏi ách quân thù.
(43) Khi Người tung
ra những điềm thiêng bên Ai-cập
và bao dấu lạ trong cánh
đồng Xô-an.
(44) Kìa nước
sông nước suối, Người
biến ra máu hồng,
khiến cho dân Ai-cập không
thể nào uống nổi.
(45) Người sai mòng đến cắn, ếch nhái làm tan hoang,
(46) cào cào ăn lúa má, châu chấu phá mùa màng;
(47) mưa đá huỷ vườn nho, sương muối diệt cây vả,
(48) dịch tàn sát chiên dê, thời khí hại bò lừa.
(49) Người trút
lửa giận lên đầu dân Ai-cập,
nào lôi đình, nào
thịnh nộ với gian truân,
đó là cả một
đạo hung thần.
(50) Người để
cho cơn giận tung hoành mặc sức,
sinh mạng chúng, Người
chẳng dung tha,
nhưng bắt phải chết
vì dịch tễ.
(51) Người giết
mọi con đầu lòng Ai-cập,
là tinh hoa của dòng
giống họ Kham.
(52) Còn dân Chúa,
Người dẫn đi như thể đàn
cừu,
đem họ vào sa mạc
chẳng khác bầy chiên,
(53) đưa họ đi
an toàn, chẳng có chi phải sợ,
nhưng quân thù họ
bị biển khơi chôn vùi.
(54) Chúa đưa dân
vào miền thánh địa
là vùng núi non tay
Người đã chiếm.
(55) Trước mặt
họ, Người đuổi dân ngoại
đi,
đo đất chia làm
phần gia sản,
cấp cho mọi chi tộc Ít-ra-en,
để họ tới
dựng lều cư ngụ.
(56) Thế mà họ thử
thách, phản lại Chúa Chí Tôn,
lệnh Người đã
ban truyền, họ chẳng tuân chẳng giữ.
(57) Họ xa lìa, phản
bội, chẳng khác gì cha ông,
luôn tráo trở thất
thường như cánh cung sai chạy.
(58) Họ lập đàn
thờ quấy mà trêu giận Chúa
Trời,
lại tôn sùng ngẫu
tượng khiến Chúa phải ghen tương.
(59) Nghe thấy thế, Người
nổi cơn thịnh nộ,
quyết tình ruồng rẫy
Ít-ra-en,
(60) và từ bỏ ngôi đền Si-lô là lều Chúa ngự giữa loài người.
(61) Hòm bia thánh tượng
trưng uy quyền vinh quang Chúa,
Người cũng để
tay thù chiếm đoạt mang đi.
(62) Quá bất bình
với dân được chọn làm
gia sản
Người phó mặc
họ cho lưỡi gươm hung tàn.
(63) Lửa chiến chinh
huỷ diệt đời trai tráng,
thiếu nữ chẳng
còn được nghe điệu vu quy!
(64) Hàng tư tế bị
gươm đao sát hại,
goá phụ thương chồng
mà chẳng được khóc than!
(65) Bấy giờ Chúa
như người đang ngủ,
như tướng hùng
đã thấm men say,
(66) bỗng tỉnh giấc,
đánh cho quân thù quay lưng chạy,
phải thảm thê nhục
nhã muôn đời.
(67) Chúa loại bỏ
nhà Giu-se,
chi tộc Ép-ra-im, Người
không tuyển chọn,
(68) nhưng tuyển chọn
chi tộc Giu-đa
và núi Xi-on, nơi Người
ưa thích.
(69) Chúa xây thánh
điện Người như trời
xanh cao thẳm,
và cũng như trái
đất Người đặt vững
muôn đời.
(70) Chúa chọn Ða-vít,
người tôi trung,
cất nhắc ông, thuở
còn là mục tử,
cho vời đến, lúc
đang giữ bầy chiên,
(71) để chăn dắt
dân Người là Gia-cóp,
và Ít-ra-en sản nghiệp
của Người.
(72) Ông chăn dắt
họ với một lòng liêm chính,
tay dẫn đưa khéo
léo tài tình.