Thánh Vịnh 77 => Sách Thánh Vịnh | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Thánh Vịnh
77 (76):
Hồi tưởng những kỳ công
của Thiên Chúa
- (2) Tôi cất lời
kêu lên cùng Chúa,
lời tôi kêu Chúa, xin Người lắng nghe.
(3) Ngày khốn quẫn,
tôi tìm kiếm Chúa,
tay vươn lên không
biết mỏi lúc đêm trường,
hồn tôi nào có
thiết lời an ủi!
(4) Tưởng nhớ
Chúa, tôi thở vắn than dài,
suy gẫm hoài nên khí
lực tiêu hao.
(5) Lạy Chúa, Ngài
không để con khép mi chợp mắt,
lòng xao xuyến, con chẳng
nói lên lời.
(6) Hồi tưởng
lại bao ngày xa cũ,
tâm hồn ấp ủ những
năm xưa,
(7) suốt canh khuya, trong dạ
nhủ thầm,
và suy gẫm, trí lòng
con tự hỏi:
(8) Phải chăng Chúa
ruồng bỏ đến muôn đời,
chẳng bao giờ còn
dủ lòng thương đoái?
(9) Tình yêu Chúa
phải chăng nay đã cạn hẳn
và thánh ngôn chấm
dứt đời đời?
(10) Hay Thiên Chúa đã
quên thương xót,
vì giận hờn mà
khép kín từ tâm?
(11) Tôi tự bảo
: điều làm tôi đau đớn
là Ðấng Tối Cao
chẳng còn ra tay nữa.
(12) Lạy CHÚA, con tưởng
nhớ bao việc Ngài làm,
tưởng nhớ những
kỳ công thuở trước.
(13) Mọi hành động
của Ngài, con nhẩm đi nhắc lại,
sự nghiệp Ngài, con
sẽ gẫm suy.
(14) Lạy Thiên Chúa,
đường lối Ngài quả là
thánh thiện,
có thần nào cao cả
như Thiên Chúa?
(15) Chính Ngài là
vị Thần thực hiện những kỳ
công,
biểu dương sức
mạnh giữa muôn vàn dân nước.
(16) Tay Chúa đã
cứu chuộc dân Ngài
là giống nòi Gia-cóp
và Giu-se.
(17) Nước đã
thấy Ngài, lạy Thiên Chúa,
thấy Ngài, nước
rùng mình khiếp sợ,
cả vực sâu cũng
run rẩy kinh hoàng.
(18) Mây tầng đổ
mưa, mây tầng vang tiếng,
ngang dọc khắp trời,
tên lửa Ngài bay.
(19) Tiếng sấm của
Chúa ầm ầm vang dội,
ánh chớp chói
loà soi sáng thế gian,
khắp địa cầu lung
lay rung chuyển.
(20) Ðường của
Chúa băng qua biển rộng,
lối của Ngài rẽ
nước mênh mông,
mà chẳng ai nhận thấy
vết chân Ngài.
(21) Chúa dùng bàn
tay của Mô-sê và A-ha-ron
mà lãnh đạo dân
riêng của Chúa,
như dẫn dắt đoàn
chiên.