Chương 14 => Cách Ngôn | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

1 Lời đáp dịu dàng làm nguôi cơn giận,

lời nói tổn thương khêu thêm giận dữ.

2 Lưỡi hàng khôn ngoan giải bày hiểu biết,

miệng phường ngu xuẩn xổ điều điên dại.

3 Mắt Yavê mọi nơi mọi chốn,

quan sát kẻ dữ người lành.

4 Lưỡi dịu hòa là cây sự sống,

lưỡi đồi bại bẻ gãy tâm can.

5 Người điên khinh rẻ lời Cha quở phạt,

kẻ lưu tâm tới lời khiển trách là người khôn ngoan.

6 Nhà người công chính, của cải dồi dào,

nhưng lợi tức của phường gian ác là nguồn âu lo.

7 Môi kẻ khôn ngoan rắc gieo hiểu biết,

nhưng lòng dạ quân ngu xuẩn chẳng có vậy.

8 Lễ tế của phường gian ác, Yavê nhờm tởm,

nhưng lời kinh của người ngay thẳng

là nguồn dịu ngọt của Người.

9 Hành vi quân gian ác, Yavê nhờm tởm;

nhưng Người mến chuộng kẻ dõi theo công chính.

10 Kẻ lạc đường, hình phạt nghiêm khắc,

người ghét lời quở trách, sẽ diệt vong.

11 Cả âm ti và địa ngục còn ở trước Yavê:

Huống hồ lòng dạ của con cái loài người!

12 Kẻ nhạo báng chẳng ưa quở mắng,

và chẳng tới với người khôn ngoan.

13 Lòng vui tươi, mặt mày tốt lành,

dạ sầu muộn, trí bạc nhược.

14 Lòng sáng suốt kiếm tìm hiểu biết,

miệng phường ngu xuẩn nhấm nháp dại điên.

15 Ðối với kẻ nghèo, mọi ngày đều xấu,

với lòng hoan vui, tiệc vui khôn cùng.

16 Ít với lòng kính sợ Yavê,

còn hơn kho tàng giàu sang với lo âu khắc khoải.

17 Ðĩa rau với tình thương mến,

còn hơn bò béo với hận thù.

18 Người nổi nóng gây ra cãi cọ,

người nhẫn nhục làm nguôi cơn gây gổ.