Chương 9 => Thư Gửi Tín Hữu Rôma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)
II. Vấn Ðề: Dân Do Thái Không Tin
Những đặc ân của Israel
1 Trong Ðức Kitô, tôi nói thật, tôi không nói dối; trong Thánh Thần, lương tâm tôi làm chứng cho tôi, 2 là tôi phải ưu phiền rất mực, và đau đớn không ngơi trong lòng. 3 Tôi đã ước nguyện xin làm hiến vật tách khỏi Ðức Kitô vì anh em đồng chủng của tôi về phần xác. 4 Họ là người Israel; thuộc về họ, địa vị nghĩa tử, sự vinh quang, các giao ước, Lề luật, việc phụng thờ, các lời hứa; 5 thuộc về họ các tổ phụ; và do tự họ, Ðức Kitô, về phần xác, Ðấng vượt trên mọi sự, Thiên Chúa đáng chúc tụng cho đến muôn đời. Amen.
Thiên Chúa tự do tuyển lựa
6 Hẳn không phải vì lời Thiên Chúa đã trái hẹn! Vì không phải hễ sinh ra tự Israel, là Israel hết thảy. 7 Cũng không phải hễ là dòng giống của Abraham thì hết thảy đều là con của ông. Nhưng: Nơi Ysaac ngươi sẽ có dòng giống lưu danh ngươi.
8 Nghĩa là: không phải con cái theo xác thịt, tất là con cái Thiên Chúa, nhưng con cái theo lời hứa mới được kể là dòng giống. 9 Vì lời hứa nói thế này: (Sang năm) cũng vào dạo này, Ta sẽ đến, và Sara sẽ có con trai. 10Không những thế, song còn Rêbêca, bà thụ thai bởi một người, Isaac cha chúng ta, 11 ngay lúc (hai con) chưa sinh cũng chưa làm gì lành dữ, nhưng để nên chắc thực dự định của Thiên Chúa dựa trên chọn lựa, -- 12 không phải do việc làm, mà là do tự Ðấng kêu gọi -- thì đã có nói với bà: Ðứa lớn sẽ làm tôi đứa bé, 13 như đã viết: Ta đã mến Yacob, nhưng Ta đã ghét Esau.
Thiên Chúa không bất công
-- 14 Vậy ta sẻ nói sao? Có sự bất công nơi Thiên Chúa ư?
-- Ðừng nói gở! 15 Quả Người có phán với Môsê: Ta sẽ thương kẻ Ta thương, Ta sẽ xót kẻ Ta xót. 16 Ấy vậy không phải tùy kẻ muốn hay người chạy, song là tùy vào Thiên Chúa đoái thương. 17 Sách thánh nói với Pharaô: Chính vì lẽ này Ta đã cho ngươi chỗi dậy, ấy là để nơi ngươi, Ta tỏ bày quyền năng của Ta, và để Danh Ta đồn vang ra khắp mặt đất. 18 Ấy vậy Người thương xót ai tùy Người muốn, và làm cứng lòng ai tùy Người muốn.
19 Chừng ngươi muốn nói:
-- Còn trách gì nữa? Vì ai nào đã cự lại được ý muốn của Người?
-- 20 Hỡi người phàm kia, ngươi là ai mà dám cãi trả lại Thiên Chúa? Há đồ vật đất nắn là nói với người nắn ra nó: Ta sao ông đã làm tôi thế này sao? 21 Hay người thợ gốm lại không có quyền trên nắm đất thó, đề từ cũng một nắm mà nặn ra: cái thì bình quí, cái thì bình xoàng ư? 22 Nếu Thiên Chúa, vì muốn tỏ ra thấy sự thịnh nộ, và thông báo cho biết quyền năng của Người, đã đầy lượng khoan dung chịu đựng những bình mang thịnh nộ, sẵn chờ hư đi, 23 để thông báo cho biết những kho tàng của vinh quang Người trên những bình mang thương xót, Người đã dọn sẵn từ trước để được vinh quang... 24 (tức là) chúng ta, Người đã kêu gọi, không chỉ từ giữa Do Thái, mà cả giữa dân ngoại.
Sự cứng tin đã báo trước
25 Nhưng Người phán trong (sách) Hôsê:
Ta sẽ gọi Phi-dân-Ta làm Dân-của- Ta,
và kẻ Thất-sủng làm người Ðắc-sủng.
26 Và sẽ xảy ra là nơi đã nói với chúng:
Các ngươi không phải dân Ta,
ở đó chúng sẽ được gọi là con cái Thiên Chúa hằng sống.
27 Còn Ysaya kêu lên về phúc của Israel:
Khi số con cái Israel nên tày cát biển,
số sót sẽ được cứu.
28 Phăng phăng và toàn vẹn,
Chúa sẽ thực thi lời Người trên mặt đất.
29 Và như Ysaya đã tiên báo:
Nếu Chúa thiên binh không chừa lại cho ta mầm giống,
ta đã nên như Sôđôm và giống tợ Gômora.
-- 30 Vậy ta sẽ nói sao?
-- Là dân ngoại không dõi theo công chính, thì đã đoạt được công chính, sự công chính do tự lòng tin. 31 Còn Israel dõi theo luật công chính, thì đã không thấu Lề luật. 32 Tại sao? Vì không nại vào lòng tin, mà là việc làm. Họ đã vấp phải viên đá vấp phạm, 33 như đã viết:
Này Ta đặt ở Sinon viên đá vấp phạm, tảng đá chướng ngại; và ai tin vào Người sẽ không phải hổ thẹn.