Chương 7 => Thư Gửi Tín Hữu Rôma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



Giải thoát khỏi Lề luật

1 Hay anh em không biết rằng luật -- hỡi anh em, tôi ngõ lời với những người sành luật -- (là luật) chỉ có quyền bá chủ con người bao lâu nó còn sống? 2 Vì vậy đàn bà có chồng, thì bị luật thắt chặt với chồng, suốt đời chồng; chồng chết đi, thì luật tòng phu cũng bị hủy. 3 Vậy nên chồng còn sống, nó sẽ mang danh là dâm phụ, nếu nó thuộc người chồng khác. Nhưng nếu chồng chết, nó được tự do thoát khỏi luật ấy, khiến nó thuộc người chồng khác mà không phải là dâm phụ. 4 Cho nên, cả anh em nữa, anh em đã bị giết chết đối với Lề luật, nhờ thân xác Ðức Kitô, để thuộc về người khác, Ðấng đã được sống lại từ cõi chết, ngõ hầu chúng ta sinh trái trăng cho Thiên Chúa. 5 Vì xưa, khi ta còn trong xác thịt, thì các dục tình tội lỗi nhờ thế Lề luật mà hoạt động nơi chi thể ta, để sinh trái trăng cho sự chết. 6 Nhưng bây giờ ta đã được giựt khỏi ách Lề luật, chết cho điều đã giam hãm ta, khiến ta được làm tôi trong sự mới mẻ của Thần khí, chứ không phải dưới cái cổ hủ của chữ viết.

Vai trò của Lề luật

-- 7 Vậy ta sẽ nói sao? Luật là tội ư?

-- Ðừng nói gở! Song chỉ ngang qua luật, tôi mới biết tội. Vì tôi đã không biết đến tham muốn, nếu luật đã chẳng nói: Ngươi chớ tham muốn! 8 Duồng dịp là có lịnh truyền, tội đã tạo nên được trong tôi mọi sự tham muốn. Vì tội đã chết cứng rồi, nếu không có luật. 9 Một thời tôi đã được sống, mà không có luật; nhưng xảy đến lịnh truyền, tôi đã hồi sinh, 10 còn tôi, tôi đã chết. Thành thử lịnh truyền (đàng) đến sự sống, lại là (đàng) dẫn đến sự chết cho tôi. 11 Vì tội đã duồng dịp có lịnh truyền mà quyến rũ tôi, và giết chết tôi nhờ lịnh truyền.

12 Cho nên luật vẫn là thánh, và lịnh truyền vẫn là thánh, ngay chính, tốt lành.

-- 13 Vậy ra điều tốt lành đã nên cái chết cho tôi?

-- Ðừng nói gở! Song tội, để lộ hẳn ra là tội, thì dùng ngay điều lành mà tạo ra được cái chết cho tôi, ngõ hầu tội nhờ chính lịnh truyền mà nên tột đỉnh là tội lỗi.

Cuộc tâm chiến

14 Vì chưng ta biết rằng: Lề luật hẳn là thần thiêng, còn tôi thuộc về xác thịt, bị bán làm tôi sự tội. 15 Ðiều tôi làm ra, tôi không biết; vì điều tôi muốn, tôi không thi hành, nhưng tôi lại làm chính điều tôi ghét. 16 Song nếu tôi làm điều tôi không muốn, tức là tôi đồng ý với Lề luật là Lề luật hẳn là lương hảo. 17 Ðã thế, thì không còn phải tôi làm ra điều đó, song là sự tội cư ngụ trong tôi. 18 Vì tôi biết rằng trong tôi, nghĩa là trong xác thịt tôi, chẳng có gì lành cư ngụ: muốn thì vừa tầm cho tôi, mà làm ra sự thiện thì không. 19 Sự lành tôi muốn, tôi không làm; còn sự dữ không muốn, tôi lại thi hành. 20 Nhưng nếu tôi làm điều tôi không muốn, thì không còn phải chính tôi làm ra nó, song là sự tội lỗi cư ngụ trong tôi.

21 Vậy tôi khám phá ra có luật chi phối tôi khi muốn làm sự thiện: là (chỉ có) sự dữ vừa tầm với tôi. 22 Tôi hớn hở đồng ý với Luật của Thiên Chúa theo con người bên trong, 23 nhưng tôi thấy một luật khác nơi chi thể mình tôi, cự lại luật của lương tri tôi, và giam tù tôi trong luật sự tội ẩn nơi chi thể mình tôi.

24 Vô phúc thay con người tôi! Ai sẽ cứu tôi khỏi các xác chết này?

25 Ðội ơn Thiên Chúa, nhờ Ðức Yêsu Kitô, Chúa chúng ta!

Ấy vậy, bởi lương trí, tôi làm tôi luật của Thiên Chúa; còn bởi xác thịt, tôi làm tôi luật của sự tội.