Chương 3 => Thư Gửi Tín Hữu Rôma | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)
Cho dù có lời hứa
1 Vậy thì Do Thái nào có hơn gì? Cắt bì nào được lợi gì? 2 Lắm chứ! Về mọi mặt. Trước tiên là gì các sấm ngôn của Thiên Chúa đã được ký thác cho họ!
3 Vậy thì sao? Nếu người đã bất tín, há sự bất tín của họ sẽ hủy đi sự trung tín của Thiên Chúa hay sao?
4 Ðừng nói gở! Nhất thiết Thiên Chúa phải là chân thật, còn mọi người điều là dối trá như đã viết:
Ngõ hầu Người được nhận là công chính trong mọi lời Người nói,
và Người sẽ thắng khi người ta tranh tụng với Người.
5 Nhưng giả như sự bất chính của ta làm sáng tỏ sự công chính của Thiên Chúa, ta sẽ nói sao? Theo kiểu người phàm mà nói: Thiên Chúa há không bất công sao, khi Người giáng xuống thịnh nộ của Người?
6 Ðừng nói gở! Vì nếu thế, làm sao Thiên Chúa sẽ phán xét thế gian?
7 Nhưng nếu bởi tôi dối trá mà sự chân thật của Thiên Chúa dẫy tràn ra cho vinh danh Người, thì sao tôi còn bị lên án là có tội? 8 Và sao không nói -- như người ta vu cho chúng tôi, bảo rằng chúng tôi nói thế -- là ta cứ làm sự dữ để nảy ra sự lành?
Án chúng phải mang thật là đáng tội!
Mọi người đều mắc tội
-- 9 Vậy thì sao? Ta còn khá hơn không?
-- Hẳn không! Vì chúng tôi vừa ra cáo trạng trước này trên Do Thái cũng như Hi Lạp, và hết thảy đều ở dưới quyền sự tội, 10 như đã viết:
Không ai công chính, không một ai!
11 Không ai còn có lương tri,
không ai tìm kiếm Thiên Chúa!
12 Hết thảy đều lầm lạc, hư đốn cả lũ.
Hành thiện, không có ai,
một người cũng không!
13 Họng chúng như mả banh ra,
chúng thơn thớt mưu mô đầu lưỡi,
dưới đôi môi nọc rắn độc.
14 Miệng chúng ứa đầy nguyền rủa và cay đắng.
15 Chân chúng lanh chai đi đổ máu người;
16 tàn phá và tai ương khắp đường chúng đi.
17 Nẽo bình an, chúng không hề biết đến.
18 Giới sợ Thiên Chúa là không trước mắt chúng.
19 Ta biết rằng mọi điều Lề luật nói, là nói cho kẻ ở trong Lề luật, hầu mọi miệng lưỡi phải khóa lại, và tất cả thế gian phải tự nhận mình mắc án của Thiên Chúa, 20 bởi chưng do tự việc làm của Lề luật, không xác phàm nào sẽ được giải án tuyên công trước mặt Người: vì nhờ Lề luật, bất quá chỉ có thể nhận biết ra tội.
2. Sự Công Chính Của Thiên Chúa
Mạc Khải Trong Chúa Kitô
Mạc khải sự công chính của Thiên Chúa
21 Nhưng nay, không tùy vào luật nào, sự công chính của Thiên Chúa đã tỏ hiện, có Lề luật và các tiên tri làm chứng, 22 tức là sự công chính của Thiên Chúa, nhờ bởi tin vào Ðức Yêsu Kitô, và cho mọi kẻ tin hết thảy -- vì không có phân biệt, 23 vì hết thảy đều đã phạm tội, và khuyết hẳn vinh quang Thiên Chúa -- 24 (Nhưng nay thì) được giải án tuyên công, một cách nhưng không, bởi ơn Người, nhờ việc cứu chuộc trong Ðức Kitô Yêsu,25 Ðấng Thiên Chúa đã bày ra trước (mặt thiên hạ) như phương xá tội -- nhờ bởi lòng tin -- trong máu Ngài: làm cách chứng tỏ sự công chính của Người, vì đã bất chấp các tội lỗi đã phạm trước kia, 26 trong khi Thiên Chúa cầm mình nhẫn nại; hầu chứng tỏ sự công chính của Người vào thời bây giờ: rằng Người thực công chính, và giải án tuyên công kẻ nại đến lòng tin vào Ðức Yêsu.
-- 27 Vậy vinh vang ở đâu?
-- Bị loại đi mất rồi!
-- Bởi luật nào? Luật truyền các việc làm ư?
Không! Song là luật đức tin! 28 Vì chúng tôi nghĩ rằng con người mà được giải án tuyên công, ấy là bởi tin không phải bởi việc làm Luật dạy. 29 Hay là Thiên Chúa là của Do Thái mà thôi? Không phải là của dân ngoại nữa sao? Phải, của dân ngoại nữa! 30 Vì chỉ có một Thiên Chúa, Ðấng giải án tuyên công cho giới cắt bì do tự lòng tin; và cho giới không cắt bì, nhờ ở lòng tin!
31 Vậy thì chúng tôi lấy đức tin mà phế hủy Luật ư?
Ðừng nói gở! Trái lại chúng tôi đang thiết luật!