Chương 7 => Công Vụ Các Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



 

Stêphanô lên tiếng trước Công nghị

1 Bấy giờ Thượng tế hỏi: "Có như thế không?" 2 Ông nói:

"Thưa chư vị đồng bào, thưa các phụ huynh, xin hãy nghe:

"Thiên Chúa vinh quang đã hiện ra cho cha chúng ta là Abraham, thời ông còn ở Lưỡng Hà Ðịa, trước khi di cư đến Kharan. 3 Và Người đã phán bảo ông: Hãy ra khỏi xứ sở ngươi và họ hàng ngươi, mà đi tới đất Ta sẽ chỉ cho ngươi. 4 Bấy giờ, ông bỏ đất Khalđê mà di cư đến Kharan. Và sau khi thân sinh ông qua đời. Người lại dạy ông bỏ đó mà thiên cư đến xứ này, nơi các ông đang ở bây giờ. 5 Và nơi xứ này, Người đã không cho ông một cơ nghiệp nào, một chỗ đặt chân cũng không; và Người đã hứa ban đất đai này làm sở hữu cho ông và dòng giống của ông sau ông, trong khi ông chưa có một mụn con nào. 6 Thiên Chúa đã phán thế này; là: Dòng giống ông sẽ ngụ cư nơi đất tha phương; và người ta sẽ bắt làm nô lệ và hành hạ đến bốn trăm năm. 7 "Nhưng dân tộc nó phải làm tôi, Ta sẽ xử án - Thiên Chúa phán - và sau đó, chúng sẽ ra đi mà thờ phượng Ta ở chỗ này". 8 Người đã ban cho ông Giao ước cắt bì. Và như vậy, ông đã sinh ra Ysaac, và ông đã cắt bì cho con ngày thứ tám; rồi Ysaac cắt bì cho Yacob, và Yacob cắt bì cho mười hai tổ phụ.

9 "Các tổ phụ, vì ghen tương, đã bán Yuse sang Ai Cập. Và Thiên Chúa đã ở với ông, 10 và đã kéo ông khỏi mọi nỗi gian truân, và cho ông được sủng mộ và khôn ngoan trước mặt Pharaô vua Ai Cập; và nhà vua đã đặt ông làm tể tướng trên Ai Cập, cùng cả triều đình nhà vua. 11 Xảy đến đói kém và quẫn bách lớn trên toàn xứ Ai Cập và Canaan; và cha ông chúng ta không tìm được gì độ khẩu. 12 Yacob nghe biết bên Ai Cập có lúa, thì đã sai cha ông chúng ta đi một lần đầu; 13 lần thứ hai, Yuse đã cho anh em nhận ra mình, và dòng giống của Yuse đã tiết lộ trước mặt Pharaô. 14 Yuse đã sai đón mời Yacob cha mình với cả thân thuộc, hết thảy là bảy mươi lăm nhân mạng. 15 Yacob đã xuống Ai Cập, và mất ở đó, ngài và cả cha ông chúng ta, 16 và thi hài các ngài đã được cải táng về Sikem, và được đặt trong mộ Abraham đã phải trả giá bạc tậu lấy của con cái Emmôr ở Sikem.

17 "Khi đã gần đến thời ứng nghiệm lời hứa Thiên Chúa đã thề với Abraham thì dân gia tăng và nên đông đảo ở Ai Cập, 18 cho đến triều vua khác lên ngôi ở Ai Cập, một người đã không hề biết Yuse. 19 Vua này dùng kế giảo quyệt hại nòi giống ta, bách hại cha ông ta, bắt họ phải bỏ rơi các trẻ sơ sinh, không cho chúng sống. 20 Vào thời ấy, Môsê đã sinh ra, kháu khỉnh tày trời; ông được nuôi nấng ba tháng ở nhà thân sinh. 21 Ông bị bỏ, thì công Chúa của Pharaô vớt lấy ông và nuôi làm con. 22 Môsê được giáo dục về mọi môn khôn ngoan Ai Cập, và nên quyền thế trong lời nói lẫn việc làm.

23 Ðến thời tuổi ông đã chẵn bốn mươi, nơi lòng ông mới nảy ý định đi thăm viếng anh em ông, con cái Israel. 24 Thấy một người bị hành hung, ông đã bênh vực và đã ra tay việc nghĩa, gỡ oan cho người bị áp bức, mà hạ sát tên Ai Cập. 25 Ông nghĩ rằng anh em tất sẽ hiểu là Thiên Chúa khấng dùng tay ông để ban ơn cứu thoát cho họ. Nhưng họ đã không hiểu. 26 Hôm sau đang lúc họ ẩu đả thì ông xuất hiện và cố gắng giảng hòa cho đôi bên đấu dịu mà rằng: "Này các ông, anh em cả mà, sao lại hại nhau?" 27 Ðứa hại người đồng loại mới đẩy ông đi mà rằng: "Ai đã đặt ông làm thủ lĩnh và làm quan án trên chúng tôi?" 28 Không chừng ông muốn giết tôi một thể như đã giết tên Ai Cập hôm qua". 29 Vì lời đó, Môsê đã trốn và đến cư ngụ ở xứ Mađian. Ở đó ông đã sinh hạ được hai người con.

30 "Mãn bốn mươi năm, một thiên thần đã hiện ra cho ông trong sa mạc núi Sina, trong ngọn lửa bụi gai rực cháy. 31 Thấy quang cảnh ấy, Môsê lấy làm kinh dị. Ông tiến lại để nhìn cho kỹ, thì tiếng Chúa xảy đến: 32 Ta là Thiên Chúa của cha ông ngươi, Thiên Chúa của Abraham, của Ysaac, của Yacob". Run rẩy cả mình, Môsê không dám nhìn nữa. 33 Chúa phán cùng ông: "Hãy cổi dép chân ngươi vì nơi ngươi đứng là đất thánh. 34 Ta thấy rõ nỗi khốn khổ dân Ta chịu ở Ai Cập, và Ta đã nghe tiếng nó than van, nên Ta đã xuống để giải thoát chúng. Và này lại đây, để Ta sai ngươi qua Ai Cập!"

35 "Ông Môse ấy, kẻ chúng đã chối từ mà rằng: Ai đã đặt ông làm thủ lĩnh, làm vì cứu tinh, nhờ Thiên thần hiện ra cho ông trong bụi gai. 36 Chính ông đã dẫn họ ra trong những điềm thiêng cùng dấu lạ ông đã làm ở đất Ai Cập, tại Biển Ðỏ, và trong sa mạc, bốn mươi năm trường. 37 Chính ông Môse này đã nói với con cái Israel: Thiên Chúa sẽ cho chỗi dậy giữa anh em các ngươi, một vì tiên tri như ta. 38 Chính ông trong đại hội ở sa mạc đã làm môi giới giữa thiên thần nói với trên núi Sina, và cha ông chúng ta, và đã đón nhận lấy những lời hằng sống để ban cho các ông, 39 ông là kẻ cha ông chúng ta không muốn vâng phục, nhưng đã hất đi mà quay về lại Ai Cập nơi lòng họ. 40 Họ đã nói với Aharôn: "Hãy tạc thần cho chúng tôi, những vị cầm đầu đi trước chúng tôi; vì ông Môse ấy, kẻ đã dẫn chúng tôi ra khỏi đất Ai Cập, chúng tôi không biết số phận ông ấy đã ra sao". 41 Trong những ngày ấy, họ đã tạc bê làm thần, và dâng lễ tế cho ngẫu tượng, và ăn khao mừng các công trình tay họ đã làm ra. 42 Nên Thiên Chúa đã ngoảnh đi, và mặc họ thờ lạy cơ binh trên trời, như đã chép trong sách các tiên tri:

Hi sinh cùng lễ vật, các ngươi có dâng cho Ta không;

suốt bốn mươi năm trong sa mạc, hỡi nhà Israel?

43 Và các ngươi đã rỡ lều Maloc đem đi, cùng ngôi sao của thần Rompha,

những hình tượng các ngươi đã tạc để thờ chúng;

nên Ta sẽ đày các ngươi đi xa quá Babylon.

44 "Nhà tạm Chứng tri, cha ông chúng ta đã có trong sa mạc, theo lời truyền của Ðấng phán cùng Môsê dạy phải làm đúng mẫu ông đã thấy. 45 Nhà tạm ấy, cha ông chúng ta với Yêsu đã thừa thụ đem vào lĩnh vực của các dân tộc Thiên Chúa đã đánh bạt xứ trước mặt cha ông chúng ta, mãi cho đến những ngài thời Ðavít. 46 Ông đã được nghĩa với Thiên Chúa và khấn xin tìm cho Thiên Chúa của Yacob, một Nhà tạm. 47 Còn Salômôn, đã xây nhà cho Người. 48 Nhưng Ðấng Tối Cao hẳn không phải ngụ nhờ trong những vật tay phàm làm ra, như tiên tri đã nói:

49 Trời là ngai Ta, đất là bệ chân Ta:

Nhà nào, các ngươi sẽ xây cho Ta, Chúa phán,

hay chỗ nào là chỗ an nghỉ của Ta?

50 Há tay Ta đã không dựng nên muôn vật này hay sao?

51 Quân cứng cổ, lòng đá tai điếc không cắt bì, các ngươi luôn luôn đối địch với Thánh Thần; cha ông các ngươi sao, các ngươi cũng vậy! 52 Có tiên tri nào mà cha ông các ngươi lại đã không bắt bớ; họ đã giết những người tiên báo về việc xuất thế của Ðấng công chính, và nay các ngươi đã nộp và đã giết Ngài! 53 Các ngươi là những kẻ đã chịu lấy Lề luật do các thiên thần truyền, nhưng đã không hề tuân giữ!"

Stêphanô tử đạo. Cuộc bắt bớ

54 Nghe thế, lòng họ tức uất lên, và họ nghiến răng chống lại ông.

55 Ðược đầy Thánh Thần, ông trực thị ngó lên trời và được thấy vinh quang Thiên Chúa cùng Ðức Yêsu đứng bên hữu Thiên Chúa. 56 Ông nói: "Này tôi thấy các tầng trời mở ra, và Con Người đứng bên hữu Thiên Chúa". 57 Họ la lối lớn tiếng, bịt tai lại, và mọi người như một, họ xông vào ông, 58 và lôi ông ra ngoài thành mà ném đá. Các nhân chứng cổi áo đặt nơi chân một tráng niên gọi là Saulô. 59 Và họ đã ném đá Stêphanô, trong khi ông kêu khấn rằng: "Lạy Chúa Yêsu, xin chịu lấy hồn tôi". 60 Rồi ông quì xuống, kêu lớn tiếng: "Lạy Chúa, xin đừng chấp tội này cùng họ". Nói thế rồi, ông đã an nghỉ.