Chương 19 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Môn đệ của ông Gio-an Tẩy Giả tại Ê-phê-xô
(1) Trong khi ông Arôlô ở Côrintô thì ông Phaolô đi qua miền thượng du đến Êphêxô. Ông Phaolô gặp một số môn đệ (2) và hỏi họ: "Khi tin theo, anh em đã nhận được Thánh Thần chưa?" Họ trả lời: "Ngay cả việc có Thánh Thần, chúng tôi cũng chưa hề được nghe nói". (3) Ông hỏi: "Vậy anh em đã được chịu phép rửa nào?" Họ đáp: "Phép rửa của ông Gioan. (4) Ông Phaolô nói: "Ông Gioan đã làm một phép rửa tỏ lòng sám hối, và ông bảo dân tin vào Ðấng đến sau ông, tức là Ðức Giêsu". (5) Nghe nói thế, họ chịu phép rửa nhân danh Chúa Giêsu. (6) Và khi ông Phaolô đặt tay trên họ, thì Thánh Thần ngự xuống trên họ, họ nói tiếng lạ và nói tiên tri. (7) Cả nhóm có chừng mười hai người.
Thành lập Hội Thánh Ê-phê-xô
(8) Ông Phaolô vào hội đường, và trong vòng ba tháng, ông mạnh dạn ra giảng, thảo luận về Nước Thiên Chúa và cố gắng thuyết phục họ. (9) Nhưng có một số người cứng lòng, không chịu tin, lại còn nói xấu Ðạo trước mặt cộng đoàn, nên ông tuyệt giao với họ, tách các môn đệ ra; ngày ngày ông thảo luận trong trường học của ông Tyranô. (10) Cứ như thế trong vòng hai năm, khiến mọi người ở Axia, Dothái cũng như Hylạp, đều được nghe Lời Chúa.
Những người Do-thái làm nghề trừ quỷ
(11) Thiên Chúa dùng tay ông Phaolô mà làm những phép lại phi thường, (12) đến nỗi người ta lấy cả khăn cả áo đã chạm đến da thịt ông mà đặt trên người bệnh, và bệnh tật biến đi, tà thần cũng phái xuất.
(13) Có mấy người Dothái đi đây đi đó làm nghề trừ quỷ cũng thử lấy danh Chúa Giêsu mà chữa những người bị tà thần ám. Họ nói: "Nhân danh Ðức Giêsu mà ông Phaolô rao giảng, ta truyền lệnh cho các ngươi!" (14) Ông Xơkêva nọ, thượng tế Dothái, có bảy con trai thường làm như vậy. (15) Nhưng tà thần đáp: "Ðức Giêsu, tao biết; ông Phaolô, tao cũng tường; còn bay, bay là ai?" (16) Rồi người bị tà thần ám xông vào họ, đè cả bọn xuống đánh túi bụi, khiến họ phải bỏ nhà ấy mà chạy trốn, trần trưồng và đầy thương tích. (17) Mọi người ở Êphêxô, Dothái cũng như Hylạp, đều biết chuyện ấy; ai cũng sợ hãi, và thiên hạ tán dương danh Chúa Giêsu.
(18) Trong số các tín hữu, có nhiều người đến thú nhận và kể ra những phù phép của mình. (19) Khá đông người là nghề phù thuỷ đem gom sách vở mà đốt trước mặt mọi người; tổng cộng số sách ấy trị giá tới năm mươi ngàn đồng bạc.
(20) Như vậy nhờ uy lực của Chúa, lời Chúa cứ lan tràn và thêm vững mạnh.
V. Kết Thúc Những Cuộc Hành Trình Truyền Giáo.
Ông Phao-Lô, Người Tù Của Ðức Kitô.
Các dự định của ông Phaolô
(21) Sau khi những việc ấy xảy ra, ông Phaolô được Thánh Thần thúc đẩy, quyết định đi ngang qua miền Makêđônia và miền Akhaia mà về Giêrusalem; ông nói: "Về đó rồi, tôi còn phải đi thăm Rôma nữa". (22) Ông sai hai người trong các phụ tá của ông là Timôthê và Êráttô đi Makêđônia, còn ông thì ở lại Axia một thời gian.
Thợ bạc Ê-phê-xô gây rối loạn
(23) Vào thời kỳ ấy, xảy ra một vụ rối loạn khá trầm trọng liên quan đến Ðạo. (24) Số là có một người thợ tên là Ðêmếtriô, chuyên làm mô hình đền nữ thần Atêmi bằng bạc, và nhờ đó đem lại cho các người thợ một nguồn lợi không nhỏ. (25) Ông ta tập hợp họ và những người làm nghề tương tự, và nói: "Thưa các bạn, các bạn thừa biết là nhờ việc làm ăn này mà chúng ta phát tài. (26) Thế mà, như các bạn thấy và nghe biết: không những ở Êphêxô này, mà gần như trong khắp cả Axia, tên Phaolô ấy đã thuyết phục và làm cho một đám đông đáng kể thay lòng đổi dạ, khi hắn nói rằng thần linh do tay người làm ra không phải là thần. (27) Như vậy, có nguy cơ là không những ngành nghề của chúng ta bị chê bai, mà cả đền thờ đại nữ thần Atêmi cũng bị người ta coi chẳng ra gì, và rốt cuộc vị nữ thần mà toàn Axia và cả thiên hạ tôn thờ cũng chẳng còn gì là vĩ đại nữa". (28) Nghe nói thế, họ đầy lòng căm phẫn và thét lên: "Vĩ đại thay, thần Atêmi của người Êphêxô!" (29) Cả thành đầy hỗn loạn, người ta ùn ùn kéo đến hí trường, lôi theo ông Gaiô và ông Arítakhô là những người Makêđônia, bạn đồng hành của ông Phaolô. (30) Ông Phaolô muốn ra trước đại hội toàn dân, nhưng các môn đệ không cho. (31) Có mấy vị chức sắc tỉnh Axia, là bạn của ông Phaolô, cũng sai người đến khuyên ông đừng liều mình đến hí trường.
(32) Dân chúng hò la, kẻ thế này, người thế nọ, đại hội trở nên hỗn loạn và phần đông không biết mình họp nhau để làm gì. (33) Trong đám đông, có những người nói rõ sự thể cho ông Alexanđê biết, vì người Dothái đã đưa ông ra. Ông Alêxanđê giơ tay làm hiệu tỏ ý muốn thanh minh với đại hội toàn dân. (34) Nhưng khi nhận ra ông là người Dothái, thì tất cả mọi người đồng thanh hò hét suốt gần hai tiếng đồng hồ: "Vĩ đại thay, thần Atêmi của người Êphêxô!" (35) Sau cùng, viên thư ký thành phố trấn an đám đông, ông nói: "Thưa đồng bào Êphêxô, có ai trong loài người lại không biết rằng thành Êphêxô được coi sóc đền thần Atêmi vĩ đại và giữ pho tượng của người từ trời rơi xuống? (36) Ðiều đó hẳn không ai chối cãi được, vậy đồng bào hãy bình tĩnh và đừng làm gì hấp tấp. (37) Ðồng bào đã đưa những người này tới đây: họ không phạm thánh cũng chẳng nói lộng ngôn chống nữ thần của chúng ta. (38) Vậy nếu ông Ðêmếtriô và các thợ cùng đi với ông có điều gì kiện cáo ai, thì đã có các phiên toà, các thống đốc: họ cứ việc đưa nhau ra toà! (39) Ngoài ra, nếu đồng bào còn điều gì khác muốn yêu cầu, thì đại hội hợp pháp sẽ giải quyết. (40) Quả thế, điều xảy ra hôm nay có nguy cơ làm chúng ta bị tố cáo về tội nổi loạn, vì không có lý do nào để chúng ta có thể biện minh việc tụ họp này". Nói thế rồi, ông giải tán đại hội.