Chương 4 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Ông Phê-rô và ông Gio-an ra trước Thượng Hội Ðồng

(1) Hai ông còn đang nói với dân, thì có các tư tế, viên lãnh binh Ðền Thờ, và các người thuộc nhóm Xađốc kéo đến. (2) Họ bực tức vì các ông giảng dạy cho dân và dựa vào trường hợp Ðức Giêsu mà loan báo kẻ chết sẽ sống lại. (3) Họ bắt hai ông và tống ngục cho đến ngày hôm sau, vì trời đã về chiều. (4) Nhưng trong đám người nghe lời giảng, có nhiều kẻ đã tin theo, và số người đàn ông lên đến chừng năm ngàn.

(5) Hôm sau, các thủ lãnh Dothái, các kỳ mục và kinh sư họp nhau tại Giêrusalem. (6) Có cả thượng tế Khanna, các ông Caipha, Gioan, Alêxanđê và mọi người trong dòng họ thượng tế. (7) Họ cho điệu hai Tông đồ ra giữa hội đồng và tra hỏi: "Nhờ quyền năng nào hay nhân danh ai mà các ông làm điều ấy?" (8) Bấy giờ, ông Phêrô được đầy Thánh Thần, liền nói với họ: "Thưa quý vị thủ lãnh trong dân và quý vị kỳ mục, (9) hôm nay chúng tôi bị thẩm vấn về việc lành chúng tôi đã làm cho một người tàn tật, về cách thức người ấy đã được cứu chữa. (10) Vậy xin tất cả quý vị và toàn dân Ítraen biết cho rằng: chính nhân danh Ðức Giêsu Kitô, người Nadarét, Ðấng mà quý vị đã đóng đinh vào thập giá, và Thiên Chúa đã làm cho chỗi dậy từ cõi chết, chính nhờ Ðấng ấy mà người này được lành mạnh ra đứng trước mặt quý vị. (11) Chính Ðấng ấy là tảng đá mà quý vị là thợ xây loại bỏ, lại trở nên đá tảng góc tường. (12) Ngoài Người ra, không ai đem lại ơn cứu độ; vì dưới gầm trời này, không có một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ.

(13) Họ thấy ông Phêrô và ông Gioan mạnh dạn và biết rằng hai ông là những người không có chữ nghĩa và thuộc giới bình dân, nên ngạc nhiên. Họ nhận ra hai ông là những người đã từng theo Ðức Giêsu; (14) đồng thời họ lại thấy người đã được chữa lành đứng đó với hai ông, nên họ không biết đối đáp thế nào. (15) Họ mới truyền cho hai ông ra khỏi Thượng Hội Ðồng, và bàn tính với nhau. (16) Họ nói: "Ta phải xử làm sao với những người này? Họ đã làm một dấu lạ rành rành: điều đó hiển nhiên đối với mọi người cư ngụ tại Giêrusalem, và ta không thể chối được. (17) Nhưng để cho việc đó khỏi lan rộng thêm trong dân, ta hãy ngăm đe, cấm họ từ nay không được nói đến danh ấy với ai nữa".

(18) Họ cho gọi hai ông vào và tuyệt đối cấm hai ông không được lên tiếng hay giảng dạy về danh Ðức Giêsu nữa. (19) Hai ông Phêrô và Gioan đáp lại: "Xin hỏi: nghe lời các ông hơn là nghe lời Thiên Chúa, điều ấy có phải lẽ trước mặt Thiên Chúa không? Các ông thử xét xem! (20) Phần chúng tôi, những gì tai đã nghe, mắt đã thấy, chúng tôi không thể không nói ra. (21) Sau khi ngăm đe lần nữa, họ thả hai ông về, vì không tìm được cách trừng trị hai ông. Lý do là vì họ sợ dân: ai nấy đều tôn vinh Thiên Chúa vì việc đã xảy ra. (22) Thật vậy, người được phép lạ ấy chữa lành đã ngoài bốn mươi tuổi.

Các Tông Ðồ cầu nguyện trong cơn bách hại

(23) Ðược thả về, hai ông đến với các anh em và thuật lại mọi điều các thượng tế và kỳ mục đã nói với hai ông. (24) Nghe vậy, họ đồng tâm nhất trí cất tiếng lên cùng Thiên Chúa: "Lạy Chúa, Ngài là Ðấng tạo thành trời đất với biển khơi cùng muôn loài trong đó; (25) Ngài là Ðấng đã nhờ Thánh Thần, dùng miệng tổ phụ chúng con là Ðavít, tôi trung của Ngài, mà phán:

Sao chư dân lại ồn ào náo động,

sao vạn quốc dám bày kế viển vông?

(26) Vua chúa trần gian cùng nổi dậy,

vương hầu khanh tướng rập mưu đồ,

chống lại Ðức Chúa,

chống lại Ðấng Người đã xức dầu phong vương.

(27) "Ðúng vậy, Hêrôđê, Phongxiô Philatô, cùng với chư dân và dân Ítraen đã toa rập trong thành này, chống lại tôi tớ thánh của Ngài là Ðức Giêsu, Ðấng Ngài đã xức dầu. (28) Như thế họ đã thực hiện tất cả những gì quyền năng và ý muốn của Ngài đã định trước. (29) Giờ đây, lạy Chúa, xin để ý đến những lời ngăm đe của họ, và cho các tôi tớ Ngài đây được nói lời Ngài với tất cả sự mạnh dạn. (30) Xin giơ tay chữa lành, và thực hiện những dấu lạ điềm thiêng, nhân danh tôi tớ thánh của Ngài là Ðức Giêsu". (31) Họ cầu nguyện xong, thì nơi họ họp nhau rung chuyển; ai nấy đều được tràn đầy Thánh Thần và bắt đầu mạnh dạn nói lời Thiên Chúa.

Cộng đoàn tín hữu đầu tiên

(32) Các tín hữu thời bấy giờ đông đảo, mà chỉ có một lòng một ý. Không một ai coi bất cứ cái gì mình có là của riêng, nhưng đối với họ, mọi sự đều là của chung.

(33) Nhờ quyền năng mạnh mẽ Thiên Chúa ban, các Tông Ðồ làm chứng Chúa Giêsu đã sống lại. Và Thiên Chúa ban cho tất cả các ông dồi dào ân sủng.

(34) Trong cộng đoàn, không ai phải thiếu thốn, vì tất cả những người có ruộng đất nhà cửa, đều bán đi, lấy tiền, (35) đem đặt dưới chân các Tông Ðồ. Tiền ấy được phân phát cho mỗi người, tuỳ theo nhu cầu.

Lòng rộng rãi của ông Ba-na-ba

(36) Ông Giuse, người được các Tông Ðồ đặt tên là Banaba, nghĩa là người có tài yên ủi, có một thửa đất. Ông là một thầy Lêvi quê quán ở đảo Sýp. (37) Ông bán đất đi, lấy tiền đem đặt dưới chân các Tông Ðồ.