Chương 23 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
(1) Ông Phaolô nhìn thẳng vào Thượng Hội Ðồng rồi nói: "Thưa anh em, cho đến ngày hôm nay, tôi đã ăn ở trước mặt Thiên Chúa với một lương tâm hoàn toàn ngay thẳng". (2) Nhưng thượng tế Khanania truyền cho những người phụ tá đánh vào miệng ông Phaolô. (3) Bấy giờ ông Phaolô nói với ông ấy: "Bức tường tô vôi kia, Thiên Chúa sẽ đánh ông! Ông ngồi xử tôi chiếu theo Lề Luật, mà ông lại ra lệnh đánh tôi trái với Lề Luật!" (4) Những người phụ tá nói: "Vị thượng tế của Thiên Chúa mà mi dám nguyền rủa sao?" (5) Ông Phaolô trả lời: "Thưa anh em, tôi không biết đó là thượng tế; quả có lời chép: Ngươi không được nguyền rủa người đầu mục trong dân".
(6) Ông Phaolô biết rằng một phần Thượng Hội Ðồng thuộc phái Xađốc, còn phần kia thuộc phái Pharisêu, nên ông nói lớn tiếng giữa hội nghị: "Thưa anh em, tôi là người Pharisêu, thuộc dòng dõi Pharisêu; chính vì hy vọng rằng kẻ chết sẽ sống lại mà tôi bị đưa ra xét xử". (7) Ông vừa nói thế, thì người Pharisêu và người Xađốc chống đối nhau, khiến hội nghị chia rẽ. (8) Thật vậy, người Xađốc chủ trương rằng chẳng có sự sống lại, chẳng có thiên sứ hay quỷ thần; còn người Pharisêu thì lại tin là có. (9) Người ta la lối om sòm. Có mấy kinh sư thuộc phái Pharisêu đứng lên phản đối mạnh mẽ: "Chúng tôi không thấy người này có gì là xấu. Biết đâu một vị thần hay một thiên sứ đã nói với ông ấy?" (10) Hai bên chống đối gay gắt đến nỗi vị chỉ huy sợ người ta xé xác ông Phaolô, nên mới ra lệnh cho lính xuống lôi ông ra khỏi đám người đó mà đưa về đồn.
(11) Ðêm ấy Chúa đến bên ông Phaolô và nói: "Hãy vững lòng! Con đã long trọng làm chứng cho Thầy ở Giêrusalem thế nào, thì con cũng phải làm chứng như vậy tại Rôma nữa".
Người Do-thái âm mưu giết ông Phao-lô
(12) Sáng ngày ra, người Dothái âm mưu với nhau. Họ thề độc là sẽ không ăn không uống, bao lâu chưa giết được ông Phaolô. (13) Có trên bốn mươi người đã cùng thề với nhau như vậy. (14) Họ đến gặp các thượng tế và kỳ mục mà nói: "Chúng tôi đã thề độc là sẽ không ăn uống gì, bao lâu chưa giết được tên Phaolô". (15) Vậy bây giờ xin quý vị, cùng với Thượng Hội Ðồng, đê nghị vị chỉ huy cho dẫn nó xuống với quý vị, lấy cớ là để điều tra về nó cho cặn kẽ hơn. Phần chúng tôi, chúng tôi sẵn sàng giết nó trước khi nó tới".
(16) Nhưng người con trai của bà chị ông Phaolô nghe biết âm mưu đó, liền đến đồn và vào báo tin cho ông Phaolô. (17) Ông Phaolô mời viên đại đội trưởng đến và nói: "Xin ông dẫn cháu này đếp gặp vị chỉ huy, vì cháu có điều phải báo cáo cho ông ấy". (18) Vậy viên đại đội trưởng đem cậu bé đi theo, dẫn đến gặp vị chỉ huy mà trình rằng: "Tù nhân Phaolô đã mời tôi đến và xin tôi dẫn cậu này đến gặp ông; cậu ấy có điều phải nói với ông". (19) Vị chỉ huy nắm tay cậu bé, đưa riêng ra một nơi mà hỏi: "Em có điều gì phải báo cáo cho ta biết?" (20) Cậu bé trả lời: "Người Dothái đã đồng ý với nhau là sẽ xin ông ngày mai cho điệu ông Phaolô xuống Thượng Hội Ðồng, lấy cớ là để tra hỏi cho cặn kẽ hơn. (21) Vậy xin ông đừng tin họ, vì có trên bốn mươi người trong bọn họ đang phục sẵn để hại ông ấy; họ đã thề độc là sẽ không ăn không uống, bao lâu chưa giết được ông ấy. Hiện giờ họ sẵn sàng, chỉ còn chờ ông chấp thuận". (22) Vị chỉ huy cho cậu bé về và căn dặn: "Ðừng nói với ai là em đã tiết lộ những chuyện đó cho ta".
Ông Phao-lô bị giải đi Xê-da-rê
(23) Ông gọi hai viên đại đội trưởng đến và bảo: "Các anh hãy chuẩn bị hai trăm bộ binh, bảy mươi kỵ binh và hai trăm khinh binh, để ngay giờ thứ ba đêm nay đi Xêdarê. (24) Cũng phải có sẵn ngựa cho ông Phaolô, để đưa ông ấy an toàn đến với tổng trấn Phêlích".
(25) Ông viết một bức thư nội dung như sau: (26) "Cơlauđiô Lyxia trân trọng chào ngài tổng trấn Phêlích đáng kính. (27) Người này đã bị người Dothái bắt và sắp bị họ giết, thì tôi đem lính đến giải thoát, vì được biết rằng đương sự là công dân Rôma. (28) Vì muốn biết rõ họ tố cáo đương sự về tội gì, tôi đã đưa đương sự ra trước Thượng Hội Ðồng của họ. (29) Tôi thấy rằng đương sự bị tố cáo về những vấn đề liên quan đến Lề Luật của họ, nhưng không có tội gì đáng chết hay đáng bị tù. (30) Ðước báo là người ta âm mưu hại đương sự, tôi đã cho giải đương sự lên ngài ngay lập tức, một trật bảo nguyên cáo muốn kiện đương sự thì cử lên ngài mà kiện".
(31) Tuân lệnh trên, binh lính đã nhận ông Phaolô, và ban đêm đưa ông đi Antipátri. (32) Hôm sau, họ để kỵ binh tiếp tục đi với ông, còn họ thì trở về đồn. (33) Ðến Xêdarê, kỵ binh trình thư và giao ông Phaolô cho tổng trấn. (34) Tổng trấn đọc thư và hỏi ông là người tỉnh nào. Biết ông là người miền Kilikia, (35) ông nói: "Tôi sẽ xét vụ của anh, khi nào cả nguyên cáo nữa cũng đến". Rồi ông ra lệnh giam ông Phaolô ở dinh Hêrôđê.