Chương 17 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Ông Phao-lô gặp khó khăn với người Do-thái tại Thê-xa-lô-ni-ca
(1) Hai ông đi ngang qua Amphipôli và Aôlônia, đến Thêxalônica, là nơi có một hội đường của người Dothái. (2) Theo thói quen, ông Phaolô đến với họ, và trong ba ngày sabát liền, ông thảo luận với họ; dựa vào Kinh Thánh, ông (3) giải thích và xác định rằng Ðấng Kitô phải chịu khổ hình và sống lại từ cõi chết; ông nói: "Ðấng Kitô ấy, chính là Ðức Giêsu mà tôi rao giảng cho anh em". (4) Trong nhóm đó, có mấy người đã chịu tin theo và nhập đoàn với ông Phaolô và ông Xila; một số rất đông những người Hylạp tôn thờ Thiên Chúa và không ít phụ nữ quý phái cũng làm như vậy.
(5) Nhưng người Dothái sinh ghen tức, họ quy tụ một số du đãng đầu đường xó chợ, họp thành đám đông, gây náo động trong thành. Họ kéo đến nhà ông Giaxon, tìm ông Phaolô và ông Xila để đưa hai ông ra trước đại hội toàn dân. (6) Không tìm thấy hai ông, họ bèn lôi ông Giaxon và một số anh em ra trước nhà chức trách thành phố, mà kêu la rằng: "Những tên gây rối trong cả thiên hạ, nay vác mặt đến đây, (7) thế mà Giaxon lại chứa chấp chúng! Tất cả bọn này đi ngược lại các chiếu chỉ của hoàng đế Xêda, vì chúng nói rằng có một vua khác là Giêsu". (8) Nghe những lời ấy, đám đông và các nhà chức trách thành phố xôn xao, (9) họ đòi ông Giaxon và những người kia phải nộp tiền ký quỹ rồi mới thả ra.
Lại gặp khó khăn ở Bê-roi-a
(10) Ngay đêm ấy, các anh em tiễn ông Phaolô và ông Xila đi Bêroia. Ðến nơi, các ông vào hội đường người Dothái. (11) Những người Dothái ở đây cởi mở hơn những người ở Thêxalônica: họ đón nhận lời Chúa với tất cả nhiệt tâm, ngày ngày tra cứu Sách Thánh để xem có đúng như vậy không. (12) Vậy nhiều người trong nhóm họ tin theo; về phía người Hylạp, cũng có nhiều phụ nữ thượng lưu và nhiều đàn ông cũng tin theo.
(13) Nhưng khi người Dothái ở Thêxalônica biết là ông Phaolô cũng loan báo lời Thiên chúa ở Bêroia nữa, thì họ lại đến đấy sách động và gây xôn xao trong dân chúng. (14) Bấy giờ các anh em lập tức tiễn ông Phaolô ra tận bờ biển; còn ông Xila và ông Timôthê thì vẫn ở lại đó. (15) Các người tháp tùng đưa ông Phaolô đến Athen rồi từ đó trở về, mang theo lệnh bảo ông Xila và ông Timôthê phải đến với ông Phaolô càng sớm càng tốt.
Ông Phao-lô giảng ở A-thê-na
(16) Trong khi ông Phaolô đợi hai ông ở Athêna, ông nổi giận vì thấy thành phố nhan nhản những tượng thần. (17) Vậy ông thảo luận trong hội đường với những người Dothái và những người tôn thờ Thiên Chúa, và ngoài quảng trường mỗi ngày với những người qua lại. (18) Có mấy triết gia thuộc phái Khoái lạc và phái Khắc kỷ cũng trao đổi với ông. Kẻ thì nói: "Con vét đó muốn nói gì vậy?" Người khác lại bảo: "Hình như ông ta rao giảng về những thần xa lạ", vì ông Phaolô loan báo Tin Mừng về Ðức Giêsu và về sự Phục Sinh.
(19) Họ mời ông đi với họ đến Hội đồng Arêôpagô và nói: "Chúng tôi có thể biết thứ đạo lý mới ông dạy là gì không? (20) Quả ông có đem đến cho chúng tôi một số điều lạ tai; vậy chúng tôi muốn biết những điều đó nghĩa là gì". (21) Thật thế, mọi người Athen và kiều dân ở đó chỉ để thời giờ bàn tán hay nghe những chuyện mới nhất.
Diễn từ của ông Phaolô trước Hội đồng A-rê-ô-pa-gô
(22) Ðứng giữa Hội đồng Arêôpagô, ông Phaolô nói: "Thưa quý vị người Athen, tôi thấy rằng, về mọi mặt, quý vị là người sùng đạo hơn ai hết. (23) Thật vậy, khi rảo qua thành phố và nhìn lên những nơi thờ phượng của quý vị, tôi đã thấy có cả một bàn thờ, trên đó khắc chữ: "Kính thần vô danh". Vậy Ðấng quý vị không biết mà vẫn tôn thờ, thì tôi xin rao giảng cho quý vị.
(24) "Thiên Chúa, Ðấng tạo thành vũ trụ và muôn loài trong đó, Ðấng làm Chúa Tể trời đất, không ngự trong những đền do tay con người làm nên. (25) Người cũng không cần được bàn tay con người phục vụ, như thể Người thiếu thốn cái gì, vì Người ban cho mọi loài sự sống, hơi thở và mọi sự. (26) Từ một người duy nhất, Thiên Chúa đã tạo thành toàn thể nhân loại, để họ ở trên khắp mặt đất; Người đã vạch ra những thời kỳ nhất định và những ranh giới cho nơi ở của họ. (27) Như vậy là để họ tìm kiếm Thiên Chúa; may ra họ dò dẫm mà tìm thấy Người, tuy rằng thực sự Người không ở xa mỗi người chúng ta. (28) Thật vậy, chính ở nơi Người mà chúng ta sống, cử động, và hiện hữu, như một số thi sĩ của quý vị đã nói:
"Chúng ta cũng thuộc dòng giống của Người"
(29) Vậy, vì là dòng giống Thiên Chúa, chúng ta không được nghĩ rằng thần linh giống như hình tượng do nghệ thuật và tài trí con người chạm trổ trên vàng, bạc hay đá.
(30) "Vậy mà Thiên Chúa nhắm mắt bỏ qua những thời người ta không nhận biết Người. Bây giờ Người truyền cho người ta rằng mọi người ở mọi nơi phải sám hối, (31) vì Người đã ấn định một ngày để xét xử thiên hạ theo công lý, nhờ một người mà Người đã chỉ định. Ðể bảo đảm điều ấy với mọi người, Thiên Chúa đã làm cho vị này sống lại từ cõi chết".
(32) Vừa nghe nói đến người chết sống lại, kẻ thì nhạo cười, kẻ thì nói: "Ðể khi khác chúng tôi sẽ nghe ông nói về vấn đề ấy. (33) Thế là ông Phaolô bỏ họ mà đi. (34) Nhưng có mấy người đã theo ông và tin Chúa, trong số đó có ông Ðiônixiô, thành viên Hội đồng Arêôpagô và một phụ nữ tên là Ðamari cùng những người khác nữa.