Chương 27 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)
Ông Phao-lô khởi hành đi Rô-ma
(1) Khi có quyết định cho chúng tôi đáp tàu sang Italia, người ta giao ông Phaolô và mấy tù nhân khác cho một đại đội trưởng tên là Giuliô, thuộc cơ đội Augútta. (2) Chúng tôi xuống một chiếc tàu của thành Átramýtion, sắp nhổ neo đi các cảng miền Axia và chúng tôi ra khơi. Cùng đi với chúng tôi có anh Arítakhô, một người Makêđônia quê Thêxalônica. (3) Hôm sau, chúng tôi cập bến Xiđon; ông Giuliô xử nhân đạo với ông Phaolô, cho phép ông đi thăm bạn hữu và để họ săn sóc ông. (4) Từ đó, chúng tôi lại ra khơi và đi vòng theo đảo Sýp, vì gió ngược. (5) Rồi chúng tôi vượt qua biển Kilikia và Pamphylia và tới Myra miền Lykia. (6) Ở đấy, viên đại đội trưởng tìm được một chiếc tàu của thành Alêxanria sắp đi Italia, nên ông cho chúng tôi sang tàu đó.
(7) Trong vòng nhiều ngày, tàu đi chậm, và vất vả lắm chúng tôi mới đến ngang Cơniđô. Vì không thuận gió, chúng tôi đi vòng theo đảo Kêta, hướng về phía mũi Xanmônê. (8) Chúng tôi vất vả đi men theo mũi đó đến một nơi gọi là Bến Lành, gần đó có thành Laxaia.
Ông Phaolô gặp bão và bị đắm tàu
(9) Chúng tôi đã mất khá nhiều thời gian, và việc đi biển từ nay thật nguy hiểm, vì ngày ăn chay đã qua rồi. Ông Phaolô khuyên họ: (10) "Thưa các bạn, tôi thấy rằng chuyến đi biển này sẽ gây nhiều thiệt hại và mất mát, chẳng những cho hàng hoá và con tàu, mà còn cho tính mạng chúng ta nữa". (11) Nhưng viên đại đội trưởng tin tài công và chủ tàu hơn tin lời ông Phaolô. (12) Vì cảng không thích hợp cho tàu ở lại qua mùa đông, nên đa số có ý kiến lại ra khơi, để nếu có thể thì cập bến và qua mùa đông ở Phêních, một cảng khác trên đảo Kêta quay về hướng tây nam và tây bắc.
(13) Một cơn gió nam thổi nhẹ, khiến họ tưởng rằng có thể thực hiện được ý định, nên nhổ neo và cho tàu đi men theo đảo Kêta. (14) Nhưng chẳng bao lâu một trận cuồng phong, gọi là gió đông bắc, từ đảo thổi ra. (15) Tàu bị cuốn đi, không thể chống chọi với gió, nên chúng tôi đành để cho trôi giạt. (16) Khi chạy vòng phía sau một đảo nhỏ tên là Cauđa, chúng tôi vất vả lắm mới ghì chiếc xuồng lại được. (17) Kéo nó lên rồi, họ dùng các phương tiện cấp cứu, lấy thừng đánh đai con tàu. Rồi, vì sợ tàu bị mắc cạn trong vịnh Xiếcti, họ thả neo nổi và cứ để tàu trôi giạt. (18) Chúng tôi vẫn bị bão dữ dội, nên hôm sau thuỷ thủ ném hàng hoá xuống biển, (19) và hôm sau nữa họ tự tay quăng đồ trang bị của tàu đi. (20) Ðã từ nhiều ngày, chẳng thấy mặt trời hay một vì sao nào xuất hiện, còn bão vẫn thổi mạnh, nên chúng tôi mất dần hy vọng được cứu.
(21) Từ lâu không ai ăn uống gì; bấy giờ ông Phaolô đứng giữa họ mà nói: "Thưa các bạn, phải chi các bạn đã nghe tôi không rời đảo Kêta, thì đã tránh được những thiệt hại mất mát này. (22) Nhưng giờ đây, tôi khuyên các bạn cứ can đảm, vì không ai trong các bạn phải mất mạng đâu, chỉ mất tàu thôi. (23) Thật vậy, đêm vừa rồi, một thiên sứ của Thiên Chúa là Chúa Tể của tôi và là Ðấng tôi phụng thờ, đã hiện ra với tôi (24) và bảo: "Này ông Phaolô, đừng sợ! Ông phải ra trước toà hoàng đế Xêda; vì thương ông, Thiên Chúa cho tất cả những người cùng đi tàu với ông được sống". (25) Vì thế, thưa các bạn, hãy can đảm lên! Tôi tin tưởng nơi Thiên Chúa: sự việc sẽ xảy ra đúng như lời đã phán với tôi. (26) Nhưng chúng ta sẽ phải mắc cạn ở một hòn đảo".
(27) Ðến hôm thứ mười bốn, chúng tôi đang trôi giạt trên biển Átria, thì vào quãng nữa đêm, các thuỷ thủ có cảm giác như đang tới gần đất. (28) Thả dây dò đáy biển, họ thấy sâu hai mươi sải; cách một quãng, họ lại thả dây dò lần nữa, thì thấy còn mười lăm sải. (29) Sợ rằng tàu chúng tôi có thế đụng phải đá ngầm, họ thả bốn chiếc neo ở đằng lái và cầu mong cho trời mau sáng. (30) Nhưng các thuỷ thủ tìm cách bỏ tàu mà trốn: họ hạ chiếc xuồng xuống biển, lấy cớ là để thả neo đằng mũi. (31) Ông Phaolô mới bảo viên đại đội trưởng và binh sĩ: "Nếu những người này không ở lại trên tàu, thì các ông không thể được cứu đâu!" (32) Lính bèn cắt đứt dây xuồng, cho nó trôi đi.
(33) Trong khi đợi trời sáng, ông Phaolô khuyên mọi người nên ăn uống; ông nói: "Cho đến hôm nay là mười bốn ngày, các bạn nhịn đói chờ đợi, không ăn gì cả. (34) Vậy tôi khuyên các bạn nên ăn uống, vì có thế các bạn mới được cứu. Không ai trong các bạn sẽ mất một sợi tóc trên đầu". (35) Nói thế rồi, ông cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn Thiên Chúa trước mặt mọi người, bẻ ra và bắt đầu ăn. (36) Mọi người lấy lại được can đảm và họ cũng ăn uống. (37) Chúng tôi ở trên tàu tất cả là hai trăm bảy mươi sáu người. (38) Sau khi ăn no, họ đổ lúa mì xuống biển cho tàu nhẹ bớt.
(39) Ðến sáng, họ không nhận ra được đó là đất nào, nhưng thấy rõ một vùng có bãi cát, và tính chuyện cho tàu chạy vào, nếu có thể. (40) Họ mới gỡ các neo, bỏ lại dưới biển, đồng thời tháo những thừng cột bánh lái ra; rồi căng buồm đằng mũi len cho gió thổi, hướng thẳng vào bãi. (41) Nhưng họ đụng phải bãi cát ngầm, nên cho tàu mắc cạn ở đó. Mũi tàu đâm vào cát, không nhúc nhích được, còn đằng lái thì bị sóng mạnh đánh vỡ tan.
(42) Bấy giờ binh sĩ nẩy ra ý muốn giết các người tù, vì sợ có người bơi được mà trốn mất. (43) Nhưng viên đại đội trưởng muốn cứu ông Pholô nên ngăn cản họ thực hiện ý định. Ông ra lệnh cho những ai biết bơi thì nhảy xuống trước bơi vào bờ; (44) còn những người khác thì bám vào ván hoặc mảnh tàu vỡ mà vào. Thế là mọi người vào được bờ và được cứu.