Chương 13 => Sách Công Vụ Tông Ðồ | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



III. Cuộc Hành Trình Truyền Giáo

Của Ông Ba-Na-Ba Và Ông Sao-Lô

Công Ðồng Giê-Ru-Sa-Lem

 

Ông Ba-na-ba và ông Sao-lô được cử đi truyền giáo

(1) Trong Hội Thánh tại Antiôkhia, có những ngôn sứ và thầy dạy, đó là các ông Banaba, Simêon biệt hiệu là Ðen, Lukiô người Kyrênê, Manakhem, bạn thời thơ ấu của tiêu vương Hêrôđê, và Saolô. (2) Một hôm, đang khi họ làm việc thờ phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo: "Hãy dành riêng Banaba và Saolô cho Ta, để lo công việc Ta đã kêu gọi hai người ấy làm". (3) Bấy giờ họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay trên hai ông và tiễn đi.

Thầy phù thủy Ê-ly-ma tại đảo Sýp

(4) Vậy, được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Xêlêukia, rồi từ đó đáp tàu đi đảo Sýp. (5) Ðến Xalamin, hai ông loan báo lời Thiên Chúa trong các hội đường người Dothái. Có ông Gioan giúp hai ông.

(6) Các ông đi xuyên qua đảo đến Paphô; ở đây các ông gặp một người phù thuỷ, mạo xưng là ngôn sứ; ông này là người Dothái, tên là Bagiêsu. (7) Ông ta ở với thống đốc Xécghiô Phaolô, một người thông minh. Thống đốc cho mời ông Banaba và ông Saolô đến và ước ao được nghe lời Thiên Chúa. (8) Nhưng người phù thủy ấy, tên Hy-lạp là Êlyma, chống lại hai ông và tìm cách ngăn cản thống đốc tin Chúa. (9) Bấy giờ ông Saolô, cũng gọi là Phaolô, được đầy Thánh Thần, nhìn thẳng vào người phù thuỷ, (10) và nói: "Hỡi kẻ đầy mọi thứ mưu mô và mọi trò xảo trá, hỡi con cái ma quỷ và kẻ thù của tất cả những gì là công chính, ngươi không bỏ thói bẻ cong những đường lối ngay thẳng của Chúa sao? (11) Giờ đây, này bàn tay Chúa giáng xuống trên ngươi: ngươi sẽ bị mù, không thấy ánh sáng mặt trời trong một thời gian." Lập tức, mù loà và tối tăm ập xuống trên người phù thuỷ, và ông ta phải lần mò tìm người dắt. (12) Bấy giờ, thấy việc xảy ra, thống đốc liền tin theo, vì ông rất đỗi ngạc nhiên về giáo huấn của Chúa.

Hai ông đến An-ti-ô-khi-a miền Pi-xi-đi-a

(13) Từ Paphô, ông Phaolô và các bạn đồng hành vượt biển đền Pécghê miền Pamphylia. Nhưng ông Gioan bỏ các ông mà về Giêrusalem. (14) Còn hai ông thì rời Péghê tiếp tục đi Antiôkhia miền Pixiđia. Ngày sabát, hai ông vào hội đường ngồi tham dự. (15) Sau phần đọc sác Luật và sách Các Ngôn Sứ, các trưởng hội đường cho người đến nói với hai ông: "Thưa anh em, nếu anh em muốn khuyên nhủ dân điều gì, xin cứ nói".

Ông Phao-lô giảng cho người Do-thái

(16) Ông Phaolô đứng dậy, giơ tay xin mọi người lưu ý, rồi nói: "Thưa đồng bào Ítraen và những người kính sợ Thiên Chúa, xin nghe đây: (17) Thiên Chúa của dân Ítraen đã chọn cha ông chúng ta, đã làm cho dân này thành một dân lớn trong thời họ cư ngụ ở đất Aicập, và đã giơ cánh tay mạnh mẽ của Người mà đem họ ra khỏi đó. (18) Và trong thời gian chừng bốn mươi năm, Người đã nuôi dưỡng họ trong sa mạc. (19) Rồi Người đã tiêu diệt bảy dân tộc ở đất Canaan và ban đất của chúng cho họ làm gia sản: (20) tất cả đã xảy ra trong khoảng bốn trăm năm mươi năm. Sau đó, Người ban cho họ các vị thủ lãnh cho đến thời ngôn sứ Samuen. (21) Rồi họ đòi có vua, Thiên Chúa ban cho họ ông Saun, con ông Kít thuộc chi tộc Bengiamin, trị vì bốn mươi năm. (22) Sau khi truất phế vua Saun, Người đã cho ông Ðavít chỗi dậy làm vua cai trị họ. Người đã làm chứng về ông rằng: Ta đã tìm được Ðavít, con của Giesê, một người đẹp lòng Ta và sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta". (23) Từ dòng dõi vua này, theo lời hứa, Thiên Chúa đã đưa đến cho Ítraen một Ðấng Cứu Ðộ là Ðức Giêsu. (24) Ðể dọn đường cho Ðức Giêsu, ông Gioan đã rao giảng kêu gọi toàn dân Ítraen chịu phép rửa tỏ lòng sám hối. (25) Khi sắp hoàn thành sứ mệnh, ông Gioan đã tuyên bố: "Tôi không phải là Ðấng mà anh em tưởng đâu, nhưng kìa Ðấng ấy đến sau tôi, và tôi không đáng cởi dép cho Người".

(26) "Thưa anh em, là con cái thuộc dòng giống Ápraham, và thưa anh em đang hiện diện nơi đây, là những người kính sợ Thiên Chúa, lời cứu độ này được gửi tới chúng ta. (27) Dân cư thành Giêrusalem và các thủ lãnh của họ đã không nhận biết Ðức Giêsu; khi kết án Người, họ đã làm cho ứng nghiệm những lời ngôn sứ đọc mỗi ngày sabát. (28) Tuy không thấy Người có tội gì đáng chết, họ vẫn đòi Philatô xử tử. (29) Sau khi thực hiện tất cả mọi điều Kinh Thánh chép về Người, họ đã hạ Người từ trên cây gỗ xuống và mai táng trong mồ. (30) Nhưng Thiên Chúa đã làm cho Người chỗi dậy từ cõi chết. (31) Trong nhiều ngày, Ðức Giêsu đã hiện ra với những kẻ từng theo Người từ Galilê lên Giêrusalem. Giờ đây chính họ làm chứng cho Người trước mặt dân.

(32) "Còn chúng tôi, chúng tôi xin loan báo cho anh em Tin Mừng này: điều Thiên Chúa hứa với cha ông chúng ta, (33) thì Người đã thực hiện cho chúng ta là con cháu các ngài, khi làm cho Ðức Giêsu sống lại, đúng như lời đã chép trong Thánh Vịnh 2:

Con là Con của Cha,

ngày hôm nay Cha đã sinh ra Con.

(34) "Về việc Người đã làm cho Ðức Giêsu từ cõi chết sống lại, không còn phải hư nát nữa, thì Người phán thế này: "Ta sẽ ban cho các ngươi những ơn lộc đã hứa cho Ðavít". (35) Vì vậy ở chỗ khác, lại có lời rằng: Ngài sẽ không để Vị Thánh của Ngài phải hư nát. (36) Thế mà vua Ðavít, sau khi phục vụ ý định của Thiên Chúa trong đời ông, đã an nghỉ, đã được chôn cất bên cạnh tổ tiên và phải hư nát. (37) Còn Ðấng mà Thiên Chúa đã cho chỗi dậy thì không phải hư nát.

(38) "Vậy thưa anh em, xin biết cho điều này: chính nhờ Ðấng ấy mà ơn tha tội được loan báo cho anh em; và tất cả những gì anh em đã không được tha để nên công chính nhờ Luật Môsê, (39) thì nhờ Người, mọi kẻ tin đều được nên công chính.

(40) "Vậy hãy coi chừng kẻo lại xảy ra điều đã nói trong sách Các Ngôn Sứ:

(41) Hỡi những kẻ khinh man, hãy xem,

Hãy kinh ngạc sững sờ và biến mất đi!

Vì chính và thời các ngươi, Ta sắp làm một việc,

một việc mà các ngươi sẽ chẳng tin,

nếu có ai kể lại cho các ngươi.

(42) Khi ông Phaolô và ông Banaba đi ra, người ta mời hai ông lại nói về đề tài ấy ngày sabát sau. (43) Tan buổi họp, có nhiều người Dothái và nhiều người đạo theo, tức là những người tôn thờ Thiên Chúa, đi theo hai ông. Hai ông nói chuyện với họ và khuyên nhủ họ gắn bó với ơn Thiên Chúa.

Ông Phao-lô và ông Ba-na-ba hướng về dân ngoại

(44) Ngày sabát sau, gần như cả thành tụ họp nghe lời Thiên Chúa. (45) Thấy những đám đông như vậy, người Dothái sinh lòng ghen tức, họ dùng lời lăng nhục mà chống đối những lời ông Phaolô nói. (46) Bấy giờ ông Phaolô và ông Banaba mạnh dạn lên tiếng: "Anh em phải là những người đầu tiên được nghe công bố lời Thiên Chúa, nhưng vì anh em khước từ lời ấy, và tự coi mình không xứng đáng hưởng sự sống đời đời, thì đây chúng tôi quay về phía dân ngoại. (47) Vì Chúa truyền cho chúng tôi thế này:

Ta sẽ đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân,

để ngươi đem ơn cứu độ đến tận cùng cõi đất.

(48) Nghe thế, dân ngoại vui mừng tôn vinh lời Chúa, và tất cả những người đã được Thiên Chúa định cho hưởng sự sống đời đời, đều tin theo. (49) Lời Chúa lan tràn khắp miền ấy.

(50) Nhưng người Dothái sách động nhóm phụ nữ thượng lưu đã theo đạo Dothái, và những thân hào trong thành, xúi giục họ ngược đãi ông Phaolô và ông Banaba, và trục xuất hai ông ra khỏi lãnh thổ của họ. (51) Hai ông liền giũ bụi chân phản đối họ và đi tới Icôniô. (52) Còn các môn đệ được tràn đầy hoan lạc và Thánh Thần.