Chương 13 => Khôn Ngoan | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

Lên án thờ quấy

1 Quả là ngốc tự bẩm tính tất cả những người

sống trong vô tri, vô thức về Thiên Chúa,

chúng đã không có sức từ những sự lành

thấy được mà biết Ðấng hiện có

hay để ý vào công việc của Người mà nhìn nhận Hóa công.

2 Trái lại (các vật như) lửa, gió hay khí lẹ làng,

vòng quỹ tinh sao, nước đổ mạnh, quang đăng bầu trời,

được họ coi như những thần linh đổng lý hoàn vũ.

3 Họa chăng vì mê cái đẹp của chúng,

mà họ cho chúng là thần,

thì họ phải biết rằng Chúa tể

của chúng, còn tốt đẹp hơn gấp mấy,

vì chính tị tổ của cái đẹp đã dựng nên chúng.

4 Họa chăng vì thất kinh trước quyền năng

và hoạt động của chúng?

Tự đó họ phải suy rằng:

Ðấng nắn ra chúng còn quyền năng hơn biết mấy!

5 Quả thế đi từ sự hung vĩ và xinh đẹp của tạo vật,

người ta luận ra được ý niệm về Ðấng Hóa công.

6 Tuy vậy những kẻ ấy chỉ đáng trách phần nào

vì có lẽ họ lầm lạc

trong khi họ tìm kiếm Thiên Chúa và muốn gặp (Người).

7 Lẫn lộn giữa các công việc của Người,

họ nghiên cứu và họ bị dáng vẻ

bên ngoài quyến rũ, vì, đẹp thật điều họ ngắm nhìn!

8 Tuy vậy họ cũng không thể tha thứ được:

9 Vì có khả năng đạt đến một tri thức như thế

khiến họ có thể truy tầm về vũ trụ,

thì làm sao họ lại đã không khám phá

ra Chúa tể các vật ấy?

 

Việc tôn thờ các tượng thần

10 Ðồ khốn nạn, những kẻ đặt cậy trông nơi vật chết,

những kẻ kêu khấn như thần,

công trình do tay phàm tác tạo,

vàng bạc nhờ xảo công khéo chế, những thú vật tạc hình,

hay cục đá vô dụng do tay cổ nhân đã đẽo.

11 Kìa bác phó mộc: Bác cưa cây gỗ lăn trở như không,

bác khéo tay tước hết vỏ, bác trổ tài nghệ thuật,

tạo ra đồ đạc hữu ích trong nhu cầu sinh hoạt.

12 Những mẫu thừa sau khi xong việc,

bác dùng nấu nướng thức ăn và ăn no nê.

13 Mẫu thừa còn lại chẳng ích lợi gì,

một mảnh gỗ cong queo đầy mắt mấu,

bác lấy bác chạm để qua thì giờ rảnh rỗi,

và nhờ quen tay nhà nghề,

bác chuốt, bác tạo thành một hình người,

14 hay họa theo thú vật mạt nào;

rồi bác bôi son, vẽ phấn đỏ mã ngoài,

phết sao cho lấp mọi vệt lằn xấu xí.

15 Ðoạn bác làm cho nó một cái khám xứng với nó

và lấy đinh đóng chặt vào tường.

16 Vậy để nó khỏi nhào, bác đã dè chừng lo trước,

biết rằng nó bất lực không tự giúp được mình

vì nó chỉ là cái tượng và cần được trợ giúp.

17 Rồi, thôi là của cải, duyên phận, con cái,

bác đều đem cầu khấn với nó,

không sượng mồm tâu thưa với vật không hồn;

bác kêu xin sức khỏe với đồ bất lực,

18 sự sống, sự chết,

bác nài xin ơn phù hộ với đồ trơ mặt gỗ,

ơn đi đàng với vật không thể nhích đi một bước;

19 cho việc doanh lợi làm ăn, cho được khéo tay thành đạt,

bác xin cho việc làm kiến hiệu với vật vô hiệu vô năng!