Chương 12 => Thư Thứ Hai Gửi Tín Hữu Corinthô | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)
-- 1 Phải vinh vang ư?
-- Ðã hẳn là chẳng báo bổ gì!
Tôi sẽ bắt qua những thị kiến và mạc khải Chúa ban. 2 Tôi biết có người trong Ðức Kitô, trước đây mười bốn năm -- hoặc còn trong thân xác. tôi không biết; hay ngoài thân xác, tôi không biết, có Thiên Chúa biết -- người ấy đã được nhắc thấu từng trời thứ ba. 3 Và tôi biết rằng người ấy -- hoặc trong thân xác, hoặc ngoài thân xác, tôi không biết, có Thiên Chúa biết -- 4 đã được nhắc vào thiên đàng và được nghe những lời khôn tả, người phàm không được phép nói lại. 5 Về một người như thế tôi sẽ vinh vang được; chứ còn về tôi, tôi sẽ chỉ vinh vang về những nỗi yếu đuối của tôi. 6 Vì nếu muốn vinh vang, tôi sẽ không phải là điên khùng, vì tôi nói thật. Nhưng xin miễn, kẻo có người đánh giá tôi quá điều họ biết, bởi thấy nơi tôi, hay nghe tôi nói.
7 Và ngõ hầu những mạc khải cao siêu khỏi làm tôi quá tự tôn, thì tôi đã được một cái dằm đâm vào thân xác, một thần sứ Satan, để nó vả mặt tôi [để tôi khỏi quá tự tôn]. 8 về điều ấy, đã ba lần, tôi nài xin Chúa cho nó rời khỏi tôi. 9 Nhưng Ngài đã phán bảo tôi: Ơn Ta là đủ cho ngươi. Vì chưng quyền năng trong yếu đuối mới viên thành! Vậy tôi rất đỗi vui sướng mà vinh vang nơi các sự yếu đuối của tôi, để quyền năng của Ðức Kitô đậu lại trên tôi. 10 Vì thế, tôi vui thỏa trong các nỗi yếu đuối, trong lăng nhục, trong quẫn bách, trong bắt bớ, và cùng khốn, vì Ðức Kitô. Vì khi tôi yếu, thì chính bấy giờ tôi mạnh!
Chứng chỉ của một tông đồ
11 Tôi vừa phát khùng đó! Chính anh em đã câu thúc tôi! Vì việc tuyên dương ấy, đáng lẽ anh phải làm thay tôi: vì nào tôi có thua kém gì các "tông đồ thượng đẳng" kia, tuy rằng tôi chỉ là không. 12 Các dấu chỉ một vị tông đồ đã được thi thố nơi anh em: bằng kiên nhẫn trọn hảo, bằng dấu lạ điềm thiêng, và quyền phép, 13 Vì nào anh em có thua thiệt gì các hội thánh khác, họa chăng là vì tôi đây, tôi đã không ăn vạ anh em? Xin anh em xá lỗi cho sự bất công ấy. 14 Này đây, và đó là lần thứ ba, tôi sắp sửa đến với anh em. Tôi sẽ không ăn vạ đâu. Vì điều tôi tìm không phải là của cải, mà là chính mình anh em. Vả lại không phải con cái có bổn phận tích của cho cha mẹ, mà là cha mẹ cho con cái. 15 Phần tôi, tôi rất vui lòng có gì thì sẽ tiêu, và tiêu hao cả mình tôi nữa vì linh hồn anh em. Phải chăng vì tôi hết mực yêu mến anh em, nên tôi được yêu mến ít hơn?
-- 16 Cho đi là như thế, tôi đã không nên gánh nặng cho anh em thật, nhưng lưu manh, tôi đã dùng thủ đoạn mà bẫy anh em.
17 Phải chăng tôi đã dùng người nào trong các kẻ tôi sai đến để bóc lột anh em? 18 (Như việc) tôi đã xin Titô đi và đã phái một người anh em khác đi với anh. Phải chăng Titô đã bóc lột anh em? Chúng tôi đã không bước đi theo một tinh thần? và những lề lối như nhau hay sao?
Cảnh cáo trước về việc viếng thăm sẽ đến
19 Từ lâu chắc anh em tưởng chúng tôi chỉ cố thanh minh với anh em! Trước mặt Thiên Chúa, trong Ðức Kitô, chúng tôi nói: và mọi điều đó hết thảy, hỡi anh em, là chỉ để tài bồi anh em, 20 Vì tôi sợ khi đến lại phải gặp thấy anh em như tôi không muốn; và anh em cũng gặp thấy tôi như anh em không mong. -- (Sợ rằng) lại phải gặp thấy kình địch, ghen tuông, oán hận, hiềm khích, bỏ vạ, cáo gian, kiêu căng, hỗn loạn. -- 21 Sợ rằng: tôi đến, Thiên Chúa lại để tôi phải hổ nhục lần nữa trước mặt anh em, và tôi phải than khóc nhiều người đã phạm tôi trước kia, mà chẳng hối cải về các điều ô uế, dâm bôn, phóng đảng họ đã phạm xưa!