Chương 24 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

1 Tại sao Ðấng Toàn Năng

không định trước thời gian trừng phạt,

và những kẻ biết Người lại không thấy ngày Người xét xử?

2 Phường gian ác đẩy lui lằn ranh,

cướp bóc người chăn lẫn đàn vật.

3 Lừa của cô nhi, chúng đem đi mất,

bò của goá phụ, giữ làm đồ cầm.

4 Chúng gạt người túng thiếu ra khỏi đường đi,

khiến kẻ nghèo hèn trong xứ phải cùng nhau lẩn trốn.

5 Những người này như lừa hoang trong sa mạc,

họ đi kiếm công ăn việc làm,

tìm thức ăn trong sa mạc, và tìm bánh cho lũ con thơ.

6 Giữa đêm khuya, họ gặt lúa ngoài đồng,

và mót nho trong vườn của tên gian ác.

10 Họ bước đi mình trần, không áo mặc,

đói như cào mà vẫn phải vác lúa trên vai.

11 Họ ép dầu giữa hai thớt đá,

đạp nho trong bồn mà cổ vẫn khát khô.

7 Họ ngủ đêm, mình trần không áo mặc,

trời lạnh giá mà chẳng có chăn mền.

8 Mưa bão miền núi làm họ ướt đẫm,

họ phải bám vào đá, vì không chỗ trú thân.

9 Phường gian ác lôi trẻ mồ côi ra khỏi bầu sữa mẹ,

bắt người nghèo nộp con làm của cầm.

12 Trong thành phố, người hấp hối than van,

người bị trọng thương thều thào kêu cứu,

nhưng Thiên Chúa chẳng đoái nhận lời họ khẩn cầu.

13 Chúng về hùa với bọn phản lại ánh sáng,

đường quang minh chính đại, chúng chẳng nhận ra,

cũng không bước theo nẻo chính lộ.

14 Trời chưa rạng, kẻ sát nhân đã thức giấc,

nó giết hại người túng thiếu và kẻ nghèo hèn;

ban đêm nó như kẻ trộm đi lảng vảng.

15 Mắt kẻ ngoại tình chờ chực đêm tối,

nó tự nhủ: "Chẳng ai nhìn thấy ta!",

và nó lấy khăn che mặt.

16 Trong bóng tối, kẻ trộm đục các ngôi nhà

mà ban ngày nó đã đánh dấu,

không một ai trong chúng nhận ra ánh sáng mặt trời.

17 Quả thật, đối với chúng, bình minh là bóng tử thần,

vì chúng đã quá quen với bóng tử thần khủng khiếp.

18 Trên mặt nước, nó trôi bềnh bồng,

trong xứ, đất đai của nó bị nguyền rủa,

không một ai quay lại phía vườn nho.

19 Hạn hán và nóng nực hút nước của tảng băng thế nào,

thì âm phủ cũng hút tội nhân như vậy.

20 Người mẹ xưa kia cho nó bú, nay đã quên nó rồi,

tên tuổi nó, người ta cũng không còn nhớ nữa.

Sự bất công bị bẻ gãy như một cái cây.

21 Nó xử tệ với người son sẻ không con cái,

và không tử tế với người goá bụa.

22 Nhưng Ðấng dùng sức mạnh lật đổ kẻ quyền hành

nay đứng lên, không cho nó tin tưởng vào cuộc đời nữa.

23 Người để cho nó sống yên hàn,

nhưng mắt Người luôn dõi theo đường nẻo nó đi.

24 Nó được đề cao trong một thời gian ngắn,

rồi biệt tăm không còn nữa;

nó tàn tạ như ngọn rau bị ngắt đi, và héo khô như đầu gié lúa.

25 Nếu không phải như vậy,

ai có thể nói ngược lại tôi, và cho lời tôi là vô giá trị?