Chương 6 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Chỉ có ai đau khổ mới hiểu được nỗi khổ của mình

1 Bấy giờ ông Gióp lên tiếng trả lời:

2 Ôi, phải chi ai cân được nỗi sầu của tôi,

và đặt lên bàn cân nỗi đau tôi phải chịu!

3 Nhưng nỗi đau, nỗi sầu của tôi lại nặng hơn cát biển;

chính vì thế mà tôi phải nghẹn ngào, nói năng lúng túng.

4 Vì những tên nhọn của Ðấng Toàn Năng

đã cắm ngập thân tôi, khiến tâm thần tôi ngấm toàn chất độc.

Những nỗi kinh hoàng của Thiên Chúa

hàng hàng lớp lớp ập xuống trên tôi.

5 Có con lừa nào kêu bên đám cỏ non,

có con bò nào rống giữa cỏ xanh mơn mởn?

6 Hỏi có ai ăn nhạt mà không cần muối?

Liệu nước rau sam có được chút hương vị nào chăng?

7 Những thứ kia làm tôi ngán ngẩm, tôi chẳng buồn đụng đến.

8 Ai làm cho điều tôi mong ước được thành tựu?

Ðiều tôi hy vọng, ước gì Thiên Chúa khấng ban cho!

9 Ước gì Thiên Chúa nghiền tôi tan nát,

Người cứ vung tay chặt nhỏ tôi ra.

10 Ít ra tôi còn có được niềm an ủi này,

còn có được niềm vui trong nỗi đau khôn xiết:

Lời của Ðấng Thánh, tôi không hề quên lãng.

11 Sức tôi được ngần nào mà tôi dám cậy trông?

Kết cuộc tôi ra sao để cho tôi kiên nhẫn?

12 Sức của tôi, đâu phải là sức đá?

Thịt của tôi, đâu cứng chắc như đồng?

13 Chẳng lẽ hư không lại là nguồn trợ lực giúp tôi chờ đợi,

hay khôn ngoan tài giỏi đã bỏ tôi mà trốn mất rồi?

14 Ai từ chối chẳng xót thương bè bạn,

cũng không kính sợ Ðấng Toàn Năng.

15 Anh em tôi đã phản bội tôi, họ như dòng thác lũ,

như lòng suối khi nước đã chảy qua.

16 Băng đóng thành tảng, tuyết chất thành đống;

nước đục ngầu khi băng giải tuyết tan,

17 rồi cạn khô vào mùa nắng hạ.

Dưới ánh nắng mặt trời, nước bốc hơi, không để lại dấu vết.

18 Ðoàn lữ hành thay đổi hướng đi,

họ phiêu bạt giữa chốn hoang vu rồi mất dạng.

19 Ðoàn lữ hành Tê-ma chăm chăm tìm nước,

đoàn người Sơ-va dạt dào hy vọng.

20 Nhưng họ phải bẽ bàng vì đã quá tin tưởng chờ mong,

khi đến nơi, họ thẹn thùng xấu hổ.

21 Ðối với tôi trong lúc này, các anh là thế đó,

gặp lúc nguy nan, các anh liền hốt hoảng.

22 Phải chăng tôi đã từng năn nỉ các anh:

"Xin ban cho tôi một ân huệ, là lấy một phần tài sản để giúp tôi

23 hay giải thoát tôi khỏi tay địch thù,

cứu giúp tôi khỏi tay phường hung bạo"?

24 Xin vui lòng chỉ giáo, rồi tôi sẽ lặng thinh,

tôi sai ở chỗ nào, xin chỉ cho tôi thấy.

25 Lời ngay lẽ thẳng dễ thuyết phục biết bao,

nhưng lời lẽ các anh thì bắt bẻ được gì?

26 Phải chăng lời nói là điều các anh muốn bắt bẻ?

Nhưng lời nói của người tuyệt vọng,

cứ để mặc cho gió cuốn đi!

27 Ngay trẻ mồ côi, các anh cũng rút thăm chia chác,

còn bạn bè, các anh cũng bán luôn.

28 Xin các anh nhìn tôi xem nào, chẳng lẽ tôi nói dối?

29 Hãy trở lại, mong sao chẳng có gì dối gian.

Một lần nữa, xin mau trở lại,

tôi vẫn là một người công chính.

30 Phải chăng tôi nói lời gian dối khi mở miệng?

Chẳng lẽ chưa bao giờ tôi nếm mùi cay đắng gian truân?