Chương 16 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Con người không công chính còn Thiên Chúa công chính

1 Bấy giờ, ông Gióp lên tiếng nói:

2 Những điều như thế, tôi nghe đã bao lần.

Các anh muốn ủi an nhưng tất cả chỉ gây thêm đau khổ.

3 "Những lời lẽ viển vông như thế liệu đã chấm dứt chưa? "

Hoặc: "Ðiều gì bắt anh phải trả lời thêm nữa? "

4 Giả như các anh ở vào địa vị tôi,

tôi cũng sẽ nói như các anh,

cũng sẽ có những lời đối đáp,

sẽ lắc đầu mai mỉa các anh.

5 Tôi cũng sẽ dùng ba tấc lưỡi

để làm cho các anh nên vững vàng,

sẽ không tiếc mấp máy đôi môi

mà làm cho các anh thêm mạnh mẽ.

6 Nếu tôi có nói, nỗi khổ của tôi vẫn khôn nguôi,

tôi mà nín thinh, nỗi khổ của tôi liệu có dứt?

7 Nhưng giờ đây Thiên Chúa làm cho tôi kiệt quệ.

Phải, Ngài đã gieo kinh hoàng

trên mọi người thân cận của con.

8 Ngài đã để cho dạ con phải nhăn nheo xấu xí,

đó là một bằng cớ tố cáo con;

và vẻ xanh xao gầy còm của thân thể

cũng là một bằng cớ nữa tố cáo con.

9 Tôi bị cơn giận của Người cấu xé và săn đuổi,

Người nghiến răng nghiến lợi doạ dẫm tôi.

Kẻ thù tôi đưa mắt nhìn tôi chòng chọc.

10 Chúng há mồm há miệng doạ dẫm tôi, lại hè nhau chế giễu,

cùng nhau tụ họp chống lại tôi.

11 Thiên Chúa đã trao tôi cho bọn điên khùng,

quẳng tôi vào tay phường gian ác.

12 Tôi đang sống yên ổn thì Người đánh tôi,

nắm lấy gáy tôi mà bẻ gãy,

rồi dựng tôi lên làm bia mà bắn:

13 tên nhọn của Người vây bủa lấy tôi,

đâm thẳng vào lưng, không mảy may thương hại,

khiến cho mật tôi đổ tràn ra đất.

14 Rồi Người chọc thủng tôi lỗ chỗ;

tựa trang chiến sĩ, Người nhảy vào đánh tôi tơi bời,

15 tôi khoác lên da khô của mình tấm áo vải thô,

lại vùi trán tôi trong bụi đất.

16 Khóc lóc nhiều, mặt tôi đỏ ửng,

phiền muộn quá, cặp mắt thâm quầng.

17 Thế nhưng bàn tay tôi chẳng vương bạo lực,

và lời cầu nguyện của tôi thật tinh tuyền.

18 Ðất ơi, đừng vùi lấp máu ta đi,

ước gì tiếng tôi kêu còn vọng ngân mãi mãi!

19 Ngay giờ đây trên trời, tôi đã có một nhân chứng,

nơi chốn cao xanh, tôi đã có một người bảo lãnh.

20 Bạn bè của tôi chế nhạo tôi,

nhưng tôi hướng nhìn lên Thiên Chúa, mắt đầm đìa giọt lệ.

21 Phải chi nhân vật kia

có thể làm trọng tài giữa con người và Thiên Chúa,

như giữa hai con người với nhau.

22 Vì năm tháng đời tôi đã được đếm hết,

con đường tôi đang đi không dẫn tôi trở lại.