Chương 27 => Sách Yob (Gióp) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Ông Gióp nhìn nhận quyền năng Thiên Chúa

1 Ông Gióp tiếp tục ngâm nga như sau:

2 Nhân danh Thiên Chúa,

Ðấng không nhận tôi là người công chính,

và nhân danh Ðấng Toàn Năng,

Ðấng làm cho hồn tôi phải cay đắng ngậm ngùi,

3 tôi xin thề: bao lâu tôi còn chút hơi thở,

bao lâu sinh khí Thiên Chúa còn ở trong tôi,

4 môi tôi sẽ không nói điều xảo trá,

và lưỡi tôi không thốt lời dối gian.

5 Chẳng đời nào tôi công nhận các anh có lý!

Cho đến khi trút hơi thở cuối cùng,

không bao giờ tôi từ bỏ sự vẹn toàn của tôi.

6 Tôi vững bước theo đường công chính, không rời bỏ,

lòng tôi không xấu hổ thẹn thùng

về bất cứ ngày nào trong đời tôi.

7 Ước chi kẻ thù tôi phải gánh chịu số phận tên gian ác,

và đối phương tôi phải gánh chịu số phận kẻ bất công.

8 Kẻ gian ác hy vọng gì khi cầu nguyện,

khi nâng tâm hồn lên cùng Thiên Chúa?

9 Thiên Chúa có nghe tiếng nó kêu than,

khi cơn khốn cùng ập xuống trên nó?

10 Nó có nhận Ðấng Toàn Năng làm nguồn hoan lạc,

có kêu cầu Thiên Chúa mọi lúc không?

11 Tôi sẽ dạy cho các anh hiểu quyền năng Thiên Chúa,

sẽ không giấu ý định của Ðấng Toàn Năng.

12 Tất cả các anh đã thấy đó,

sao lại còn nói điều vô nghĩa viển vông?

 

Ý kiến của ông Xô-pha

13 Ðây là phần sở hữu Thiên Chúa dành cho quân gian ác,

và đây là gia nghiệp Ðấng Toàn Năng để cho lũ bạo tàn.

14 Con cái nó có nhiều thì cũng chết vì gươm,

cháu chắt nó không được ăn thoả thích.

15 Những kẻ sống sót sẽ bị Tử thần vùi dập

mà không được các bà vợ khóc than.

16 Nó có gom bạc nhiều như cát bụi,

có chất áo quần thành đống như đất sét,

17 thì cứ việc chất đi,

nhưng người công chính sẽ hưởng dùng,

còn bạc, người vô tội sẽ chiếm hữu.

18 Nó xây nhà như nhện giăng tơ,

nó dựng lều như người canh gác.

19 Lúc đi ngủ, nó là người giàu, nhưng đó là lần cuối,

vì khi bừng mắt dậy, chỉ thấy mình tay không.

20 Ban ngày kinh hoàng sợ hãi bao vây nó,

ban đêm cơn lốc cuốn nó đi.

21 Ngọn gió đông thổi nó bay mất dạng,

bứng nó khỏi nơi ở của mình.

22 Người ta quấy nhiễu nó, chẳng chút xót thương,

khiến nó phải chạy trốn trước bàn tay hung bạo.

23 Nhìn thấy nó, thiên hạ vỗ tay nhạo cười,

và huýt sáo tại khắp nơi nó ở.