Chương 5 => Giảng Viên | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

1 Ngươi đừng nhạy miệng, và lòng ngươi đừng vội ngỏ lời trước mặt Thiên Chúa. Vì Thiên Chúa thì ở trên trời, còn ngươi thì ở dưới đất. Bởi thế hãy ít chứ, lời lẽ của ngươi! 2 Vì chưng:

Mộng đến bởi nhiều bận rộn,

và lời dại dột bởi lắm điều.

3 Khi khấn hứa với Thiên Chúa, ngươi đừng chậm trễ vuông tròn. Vì lộc trời đâu có trên những đứa ngu. Khấn gì, ngươi hãy vuông tròn. 4 Tốt hơn là ngươi đừng khấn, hơn là khấn mà chẳng vuông tròn. 5 Ðừng để miệng ngươi làm ngươi mắc tội vào thân. Ðừng có phân bua trước mặt sứ thần: "Ðó là tội sảnh!" Tại sao lại để Thiên Chúa chấn nộ vì lời của ngươi, mà hủy hoại công trình tay ngươi. 6 Vì chưng:

Bởi mơ mộng lắm,

thì cũng lắm hư từ.

Vậy ngươi hãy kính sợ Thiên Chúa.

7 Thảng hoặc ngươi thấy trong xứ, kẻ bần cùng bị áp bức. Pháp lý và lẽ công bị chà đạp, ngươi đừng kinh ngạc vì điều ấy. Vì quyền cao lại có quyền cao trị; và trên chúng lại có quyền cao. 8 Lợi đến cho mọi người do tự đất đai. Ông vua cũng lệ thuộc vào đồng ruộng.

 

Tiền bạc

9 Kẻ yêu bạc, bạc mấy cũng không no. Ai yêu của, lợi tức mấy cũng (không vừa). Cả điều ấy nữa cũng là phù vân! 10 Của tăng gia, người ăn tăng bội. Chủ nó có đạt được gì, trừ phi là mắt được trông thấy?

11 Người lao công được giấc ngủ ngon, cho dù ăn ít hay ăn nhiều. Cái no người giàu không cho phép nó ngủ yên.

12 Có sự dữ đớn đau, tôi đã thấy ở dưới ánh dương: Của cải giữ gìn để nên mối họa cho chính chủ nhân. 13 Của cải mất sạch vì việc rủi ro. Nó lại đã sinh con. Mà trong tay chẳng còn gì cả. 14 Nó đã lọt lòng mẹ làm sao, trần trụi - nó sẽ lại ra đi, y hệt như khi nó đến. Do công lao của nó, nó chẳng rút lấy được gì, để có thể tay xách đem đi. 15 Và điều ấy nữa cũng là sự dữ đớn đau: Y hệt như nó đã đến, nó sẽ ra đi. Ích gì cho nó bởi nó lao công cho làn gió thổi! 16 Hơn nữa, suốt cả ngày đời, nó phải làm ăn đầu tắt mặt tối, với bao nhiêu bực dọc đớn đau chấn nộ.

17 Này đây điều tôi đã thấy: Tốt mà đẹp nữa! là ăn, là uống, là hưởng sự lành do công lao mình phải lao nhọc ở dưới ánh dương, trong khoảng ít ngày Thiên Chúa đã ban cho mình. Quả đó là phần của mình. 18 Hơn nữa, bất kỳ người nào được Thiên Chúa ban cho của cải tài nguyên, cùng được người cho phép ăn dùng của ấy và lĩnh lấy phần mình, vui hưởng công lao của mình: Ðiều ấy là quà tặng của Thiên Chúa đó! 19 Vì nó đã chẳng quá bận tâm về ngày đời nó, bởi Thiên Chúa cho nó bận rồi với cái vui lòng nó.