Chương 3 => Giảng Viên | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Cái chết
1 Mọi sự đều có lúc, mọi việc đều có thời ở dưới bầu trời: 2 Thời để sinh và thời để chết, thời để trồng và thời để nhổ cây trồng. 3 thời để giết chết và thời để chữa lành, thời để phá và thời để xây, 4 thời để khóc và thời để cười, thời để than van và thời để múa nhảy, 5 thời để quăng đá và thời để lượm đá, thời để ôm và thời để tách rời không ôm nữa, 6 thời để tìm kiếm và thời để thất lạc, thời để gìn giữ và thời để vất đi, 7 thời để xé và thời để khâu, thời để nín thinh và thời để lên tiếng, 8 thời để yêu và thời để ghét, thời giặc giã và thời bình an.
9 Lợi gì mà làm điều khiến mình chỉ tổn công lao nhọc? 10 Tôi đã thấy cái dịch vụ Thiên Chúa đã ban cho con cái người phàm để chúng phải vụ tất vào đó. 11 Người đã làm mọi sự hợp thời hợp cảnh. Người cũng đã phú bẩm cho lòng người ta được có lẽ hằng. Dẫu thế người phàm chẳng tìm ra được đầu đuôi gốc ngọn việc Thiên Chúa đã làm.
12 Tôi đã nhận biết là nơi những người phàm, hạnh phúc không có, ngoài hưởng vui và gầy tạo vui sướng trong đời. 13 Và ngay việc người nào được ăn được uống được hưởng hạnh phúc nơi mọi công lao của mình, thì cũng là quà tặng của Thiên Chúa rồi.
14 Tôi đã nhận biết là mọi điều Thiên Chúa làm ra sẽ bền mãi mãi. Không thể chất thêm hay xén bớt điều gì trên đó. Thiên Chúa đã làm thế để cho người ta kính sợ trước nhan Người. 15 Ðiều hiện có thì đã có rồi. Và điều phải có đã có rồi. Và Thiên Chúa kiếm lại điều dữ đã biệt tích.
16 Tôi còn thấy điều này dưới ánh dương: Chính nơi tòa pháp lý, lại có gian ác ở đó; chính nơi tòa công nghĩa, lại có gian ác ở đó. 17 Bụng bảo dạ, tôi nghĩ: Người đức nghĩa và kẻ bất lương Thiên Chúa sẽ xét xử. Vì mọi sự và về các việc xảy ra trên trần đều có thời cả.
18 Bụng bảo dạ, tôi nghĩ, về cớ con cái người phàm, chính là để Thiên Chúa thử nghiệm chúng và để chúng nhận thấy rằng, cứ tự mình chúng, chúng chỉ là thú vật. 19 Vì số vận con cái người phàm và số vận của thú vật, đôi đàng cũng chỉ là một số vận. Bên này chết sao, bên kia cũng chết vậy. Cũng một sinh khí nơi cả đôi bên. Người phàm so với thú vật, không có hơn gì. Vì hết thảy đều là phù vân. 20 Hết thảy đều đi tới một chỗ. Hết thảy đều từ bụi đất mà ra. Và hết thảy đều trở về đất bụi. 21 Ai biết được là sinh khí con cái người phàm thì lên cao, còn sinh khí của thú vật thì đi xuống dưới, hướng về đất?
22 Và tôi đã thấy: Không gì tốt hơn là người phàm hưởng lấy vui nơi việc mình làm. Vì đó là phần của nó. Quả thế, ai nào sẽ đem nó đi xem hậu vận của nó?