Chương 9 => 2 Macabê | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Antiôkhô Êpiphanê mệnh chung
1 Vào thời ấy, Antiôkhô đã phải rút từ các miền Batư về, không chút vẻ vang. 2 Số là ông đã vào thành gọi là Persêpoli và tra tay cướp điện thờ và đàn áp thành ấy, nên dân chúng dấy lên đã quay dùng khí giới để đề phòng; và đã xảy ra là Antiôkhô bị dân bản xứ đánh cho bỏ chạy và phải xấu hổ triệt thoái. 3 Trong lúc ở Ecbatana, có tin đến cho ông về những điều xảy ra cho Nikanor và bộ hạ của Timôthê. 4 Tức uất người lên, ông tưởng sẽ xán được xuống đầu Dothái sự dữ do những kẻ đã làm cho ông phải bỏ chạy, vì thế ông ra lệnh cho tên đánh xe, phóng xe không ngừng, mong chạy một thôi cho hết hành trình. Song án Trời phạt kèm bên ông, vì ông đã kiêu mạn nói thế này: "Ðến nơi ta sẽ biến Yêrusalem thành bãi tha ma Dothái!" 5 Nhưng Chúa, Ðấng thấy mọi sự và là Thiên Chúa của Israel đã đánh phạt ông một đòn bất trị vô hình: Khi ông vừa thốt ra lời ấy xong thì lòng ruột ông nổi quặn đau và trong nội tạng, những cơn đau nhức nhối - 6 Công minh lắm thay, ông là kẻ dữ làm cho lòng ruột những kẻ khác quằn quại bằng bao hình khổ quái dị! 7 Nhưng ông chừa thói xấc xược, trái lại ông vẫn còn đầy lòng kiêu ngạo; thét ra lửa giận trên người Dothái, ông truyền phải hối thúc hành trình; nhưng xảy ra là xe đang chạy rầm rầm thì ông ngã văng khỏi xe; ngã lăn quá mạnh, mình mẩy ông đều bấy ra cả. 8 Kẻ vừa mới, bởi tính huênh hoang phi phàm, tưởng mình ra lịnh được cho ba đào biển cả và cầm mình có thể đem núi non đặt mâm cân, thì đã nằm sóng sượt dưới đất, và phải nhờ người ta chở cáng đem đi, và như vậy đã chứng thực tỏ tường cho mọi người quyền phép của Thiên Chúa. 9 đến đỗi từ mình ông ròi bọ sùi ra nhung nhúc, và đang sống mà thịt ông trong đau đớn quằn quại đã tưa rữa ra, và thối tha hôi hám làm cho tất cả đạo binh phải khó chịu. 10 Kẻ một ít trước đây, tưởng mình rờ thấu tinh sao trên trời, thì bây giờ không ai có thể khiêng được vì quá nặng mùi không sao chịu nổi.
11 Vậy đến đó, khi bị nhừ ra (như thế) ông mới bắt đầu chừa được tính kiêu ngạo quá trớn; dưới đòn thần và mỗi lúc cứ ê ẩm cả mình vì đau đớn, ông mới giác ngộ. 12 Và bởi ngay chính mình cũng không thể chịu nổi mùi hôi hám của mình, ông đã nói: "Suy phục Thiên Chúa là điều phải lẽ, và đã là người phàm hay chết thì đừng ôm mộng bằng thần". 13 Và tên khả ố đã khấn với vị Chúa tể, Ðấng không còn thương đến hắn nữa, rằng 14 hắn sẽ tuyên bố "miễn nhiêu" cho Thành thánh, mà hắn đã định hối hả đến phá cho bình địa và biến thành đám tha ma; 15 còn người Dothái mà hắn xét là không đáng mồ chôn, nhưng họ và con thơ của họ đáng làm mồi cho chim muông và phải quăng cho mãnh thú, (thì hắn hứa) sẽ cho họ hết thảy được bình quyền với dân thành Athêna; 16 hắn sẽ đem những tặng vật tuyệt mỹ trang hoàng Thánh điện hắn đã cướp phá trước kia và đền bù lại gấp bội tất cả các đồ thánh, sẽ lấy quĩ riêng đài thọ các chi phí cho tế tự; 17 ngoài ra (hắn hứa) sẽ trở thành Dothái, và đi khắp mọi nơi có người ở mà loan báo uy quyền của Thiên Chúa.
Thư của Antiôkhô gửi người Dothái
18 Bởi đau đớn không nguôi chút nào - vì án công minh của Thiên Chúa đã giáng xuống trên hắn - và thất vọng về phận mình, hắn đã viết cho người Dothái bức thư đính hậu, dưới hình thức một bản thỉnh nguyện, và lời lẽ thế này:
"19 Vua và là thống tướng Antiôkhô gửi dân hiền lương Dothái, gửi các quốc dân, lời chào khang ninh hạnh phúc trong mọi sự! 20 Nếu các khanh được khang kiện và con em cùng công việc được như ý thì ta đội ơn (Trời). 21 Phần trẫm, trẫm đã liệt giường yếu nhược, nhưng trẫm (hằng) ưu ái nhớ đến những dấu kính tôn và thịnh tình của các ngươi. Vào lúc trẫm từ các vùng Batư trở về, trẫm đã lâm trọng bịnh, nên trẫm xét là cần thiết phải lo đến sự an ninh chung của mọi người. 22 Trẫm không thất vọng về phận mình - nhưng vẫn có nhiều hy vọng thoát được cơn bịnh - 23 nhưng thấy rằng ngay cả vương phụ, và thời ngài thân chinh đến các miền thượng du, cũng đã chỉ định người kế thừa, 24 ngõ hầu nếu có gì bất trắc xảy đến hoặc có tin chẳng lành đồn ra, thì dân trong xứ được biết việc nước đã chuyển lại cho ai mà khỏi phải xôn xao. 25 Ngoài ra trẫm nhận thức được rằng vương hầu xung quanh, láng giềng bên đế quốc, hằng rình thời thế và chực có cơ hội, nên trẫm đã chỉ định làm vua: hoàng tử Antiôkhô, trẫm đã lắm lần ký thác và gởi gấm ngài cho các ngươi, những khi trẫm thân hành đi đến các miền Thượng du. Vả lại trẫm cũng đã viết cho ngài bức chiếu đính hậu. 26 Vậy trẫm có lời khuyến cáo và mời các ngươi ghi nhớ các ân trạch, mỗi người trong các ngươi đã được hoặc chung hoặc riêng, mà duy trì lòng mến phục vốn có đối với trẫm và hoàng tử. 27 Vì trẫm thâm tín rằng đầy tình độ lượng và nhân đạo, ngài sẽ tiếp tục chính sách của trẫm mà sống trong hòa thuận với các ngươi".
28 Ấy vậy tên sát nhân, phường lộng ngôn đây đã phải đau đớn dữ dằn, cũng như hắn đã làm khổ những người khác; hắn đã chịu số phận thê thảm là vong mạng nơi đất khách quê người, nơi sơn cước. 29 Philip là nhũ đệ của hắn đã chở xác hắn về; rồi vì e sợ con của Antiôkhô, ông đã lánh qua bên Aicập bên cạnh Ptôlêmê Philômêtor.