Chương 10 => Tôbya | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

1 Ngày này qua ngày khác, Tôbit tính nhẩm phải mất mấy ngày để ra đi, với mấy ngày để trở về. Số ngày đã chẵn, mà con ông vẫn không có đó. 2 Nên ông nghĩ: "Họa chăng chúng bị cầm giữ lại ở đó: Hay là Gabael đã chết nên không có ai trao bạc lại cho nó?" 3 Và ông đâm ra buồn rầu. 4 Còn Anna vợ ông thì nói: "Ôi, con tôi chết mất rồi! Trong số kẻ sống không còn nó nữa!" Và bà cất tiếng khóc và than vãn cho con bà. Bà nói: "5 Khốn thân mẹ, con ôi! Tại mẹ đã để con ra đi như thế; con là ánh sáng của mắt mẹ!" 6 Tôbit mới bảo bà: "Yên mà! Ðừng có nghĩ vẩn, mình ơi! Nó vẫn an lành mà! Bất quá chúng gặp chút trắc trở gì đó thôi. Bạn đồng hành của nó là người đáng tin cậy và cũng là một người trong hàng anh em ta. Ðừng quá lo buồn cho nó, mình ơi. Nó sắp về đến rồi đó!" 7 Nhưng bà cãi lại: "Ðể mặc tôi. Ông đừng lừa tôi! Con tôi, nó chết mất rồi!" Rồi bà chồm dậy ra đi. Cứ thế mỗi ngày. Bà chẳng tin ai nữa. Mặt trời lặn, bà mới về nhà mà than khóc suốt đêm, không thể thiếp ngủ đi được.

8 Khi hết mười bốn ngày tiệc cưới, Raguel đã thề quyết làm cho con gái ông, thì Tôbya vào gặp ông và nói: "Xin để con ra về; con biết, cha mẹ con không còn trông được thấy con! Vậy nay, con xin cha để con đi về cùng cha con. Con đã tỏ cho cha biết con đã để cha con ở nhà thế nào rồi". 9 Raguel liền bảo Tôbya: "Ở lại đây, con, ở lại với ta. Ta sẽ phái ít người mang tin đến với Tôbit cha con. Chúng sẽ cho cha con hay biết tin tức về con". Nhưng cậu thưa: "Không thể được, con xin cha để con rời khỏi đây về với cha con". 10 Vậy Raguel đã chỗi dậy, trao tay Tôbya, Sara vợ cậu và một nửa gia sản của ông, nào là tôi trai tớ gái, nào là chiên bò, lừa với lạc đà, áo xống, tiền bạc, đồ đoàn. 11 Ông cho họ ra đi an lành mạnh khỏe. Ông chào tiễn cậu và nói:

"Chúc con đi mạnh khỏe luôn, và đàng sá được yên hàn. Xin Chúa Trời cho con và Sara vợ con được hành trình xuôi thuận. Ước gì ta được thấy con cái chúng con trước khi ta chết". 12 Với Sara, con gái ông, ông nói: "Con hãy đi về nhà cha chồng con, vì từ nay ông bà là cha mẹ con, như những kẻ đã sinh đẻ con vậy. Hãy đi bằng yên, con ạ. Ba trông được nghe tiếng tốt về con, bao lâu cha còn sống". Vậy ông đã chào từ biệt họ và tiễn chân họ.

13 Eđna nói với Tôbya: "Con ơi và cũng là người thân chí thiết, xin Chúa đem con về đây lại! Mẹ trông còn sống đủ để trông thấy con cái của con và của Sara, con gái của mẹ trước khi mẹ chết. Trước mặt Chúa, mẹ xin ký thác cho con, con của mẹ để con gìn giữ nó. Con chớ làm nó phải buồn tủi bao giờ suốt mọi ngày đời con. Con đi bằng yên! Từ nay, ta là mẹ con, và Sara là em con. Ước gì hết thảy ta được xuôi thuận mọi ngày trong đời chúng ta". Ðoạn bà ôm hôn cả hai người. Và tiễn đưa họ đi được bình yên vô sự.

14 Vậy Tôbya đã từ giã Raguel ra đi an lành vui vẻ, trong lời chúc tụng Chúa trời đất, Vua muôn loài. Người đã cho hành trình của cậu được xuôi thuận mọi bề. Người phán với cậu: "Phúc thịnh hãy là phần ngươi để ngươi thảo kính họ mọi ngày đời họ".