Chương 5 => Tôbya | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

V. Người Bạn Ðường

 

1 Bấy giờ Tôbya đáp lại Tôbit, cha cậu: "Thư cha, mọi điều cha truyền dạy con, con xin thi hành. 2 Nhưng làm sao có có thể lĩnh bạc được nơi ông ấy. Ông không biết con mà con cũng chẳng biết ông. Con đưa dấu gì ra cho ông nhận biết con, tin con và trao bạc cho con? Vả lại đường đi Mêđi, con nào có biết, để đi tới đó!" 3 Ðáp lại, Tôbit nói với Tôbya, con ông: "Chúng ta đã trao đổi văn khế, cha đã cắt làm hai mảnh, chúng ta mỗi người giữ một mảnh, rồi cha đã đặt văn khế với bạc ấy. Và nay đã là hai mươi năm rồi từ ngày cha ký gởi bạc ấy. Vậy nay, hỡi con, con hãy tìm một người tín cẩn để cùng đi với con, và chờ khi con về chúng ta sẽ trả công. Sau đó con đi lãnh bạc nơi ông ấy".

4 Tôbya đi ra kiếm người đi Mêđi với mình, một người quen thuộc đường sá. Cậu ra và gặp ngay Raphael thần sứ đứng đó trước mặt cậu. Cậu không nhận ra được đó là thần sứ của Thiên Chúa. 5 Cậu nói: "Bác đâu đến?" Thần sứ đáp: "Tôi thuộc con cái Israel, anh em của cậu. Tôi đến đây tìm việc làm". Tôbya nói: "Bác có biết đường đi Mêđi không?" 6 Ngài đáp: "Biết! Nhiều lần tôi đã ở đó! đường sá tôi đều quen biết và thông thuộc hết. Lắm lần tôi đã đi Mêđi. Tôi đã trọ đêm nhà ông Gabael, người anh em của chúng ta, lập cư ở Raghès xứ Mêđi. Từ Echatana đến Raghès thì phải mất hai ngày đàng. Vì các thành ấy đều ở trên núi". 7 (Tôbya) nói với ngài: "Này bác, bác đợi tôi (một tí) để tôi về nhà tin cho cha tôi hay. Vì tôi cần có bác đi với tôi. Tôi xin sẽ trả công bác". 8 Ngài bảo cậu: "Ðược! Tôi chờ cậu. Nhưng có điều là đừng dùng dằng lâu nhé". 9 Tôbya về nhà tin cho Tôbit cha cậu biết. Cậu thưa: "Này, con đã tìm ra người rồi, thuộc hàng anh em chúng ta, con cái Israel". Ông bảo: "Gọi người vào cho cha, để cha xem người ấy thuộc họ hàng và chi tộc nào. Cùng xem có đáng tin cậy để đi với con không?"

10 Tôbya ra gọi và nói với ngài: "Thưa bác, ba tôi gọi bác". Ngài vào gặp ông. Tôbit chào ngài trước. Ngài đáp lại: "Chúc ông được vui mừng nhiều". Ðáp lại, Tôbit nói: "Với tôi thì còn có gì mà vui nữa? Một người mang tật cả hai mắt, không còn trông thấy ánh quang bầu trời, nhưng phải nằm bẹp trong tối tăm như những người đã chết không còn thấy được ánh sáng. Tôi bị chôn sống với người chết. Tôi nghe tiếng người ta nhưng nào có xem thấy họ". Ngà mới bảo: "Hãy vững lòng! Thiên Chúa sắp chữa lành ông rồi! Cứ vững lòng!" Tôbit nói: "Tôbya con tôi, muốn đi Mêđi, bác có thể cùng đi với nó và dẫn đường cho nó không? Bác ạ, tôi sẽ trả công bác!" Ngài đáp: "Tôi đi với cậu được lắm. Ðường sá tôi đều thông thạo hết. Ðã nhiều lần tôi trẩy đi Mêđi. Tôi đã ngang qua tất cả các cánh đồng trong xứ. Núi non và hết các đường sá xứ ấy, tôi đều biết cả". 11 Ông nói: "Này bác, bác họ nào, thuộc chi tộc nào? Xin bác nói cho tôi biết!" 12 Ngài nói: "Ông cần gì đến chi tộc tôi?" Tôbit nói: "Này, thực sự tôi muốn được biết bác là con ai, và tên bác là gì?" 13 Ngài đáp: "Tôi là Azarya con của Ananya lớn, đều là hàng anh em của ông". 14 Ông nói: "Bác là quí khách, chúc bác an khang, thưa bác! Xin bác đừng phật lòng, thấy tôi muốn biết sự thật về họ hàng bác. Thế ra, bác cũng là anh em với tôi, con dòng cháu giống tốt lành. Tôi đã được biết Ananya và Nathan hai người con của Sêmêkya lớn. Các ông ấy đã từng cùng tôi đi Yêrusalem và chầu lễ với tôi ở đó. Họ đã không lầm đường lạc lối. Anh em của bác đều là những người tốt lành. Bác thuộc ngọc điệp gốc lành đó! Chào mừng bác lần nữa!" 15 Ðoạn ông nói tiếp: "Tôi xin trả công bác mỗi ngày một quan, cộng với chi phí cho bác như cho con tôi. 16 Xin bác đi với con tôi. Tôi sẽ còn tăng thêm tiền công bác nữa". 17 Ngài nói: "Tôi sẽ đi với cậu ấy! Ðừng sợ gì cả. Chúng tôi sẽ ra đi an lành mà trở về với ông an lành. Vì chưng đàng sá cũng an ninh". Ông đáp: "Xin (Chúa) chúc lành cho bác!" Ðoạn ông gọi con ông và bảo: "Con ơi, sửa soạn mà lên đàng với người anh em con đây. Xin Thiên Chúa, Ðấng ngự trên trời, phù hộ cả hai được đến nơi và dẫn về lại với cha an lành. Xin thần sứ của Người làm bạn đường độ phù cho cả hai, hỡi con". Tôbya đã đi ra để lên đường, cậu hôn mặt cha mẹ cậu. Tôbit nói với cậu: "Ði bằng an!"

18 Anna, mẹ cậu khóc lóc và nói cùng Tôbit: "Việc gì mà ông sai thằng nhỏ nhà ta đi? Nó chẳng là cây gậy chống đỡ tay ta, khi nó ra vào trước mặt ta đó sao? 19 Bạc xa kia đừng với tôi, tiền tại nhà, nó hãy là rác bớn so với con ta? 20 Chúa cho ta sống như thế này cũng đã đủ cho ta". 21 Ông mới nói với bà: "Bà đừng có nghĩ vớ vẩn. Con ta sẽ đi an lành, nó cũng sẽ về với ta an lành. Chính mắt bà sẽ trông thấy ngày nó trở về với bà an lành. 22 Ðừng cứ nghĩ vẩn. Mình ơi, đừng sợ thay cho chúng. Vì thiên thần tốt lành làm bạn đường với chúng. Ðường nó đi sẽ được xuôi thuận. Nó sẽ trở về an lành". 23 Và bà đã thôi khóc.