Chương 8 => Tôbya | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)



 

VIII. Ngôi Mộ

 

1 Ăn uống xong, là đến lúc đi ngủ; người ta tiễn chân chàng thiếu niên và đưa chàng vào phòng. 2 Tôbya nhớ lại các lời của Raphael, lấy gan và tim cá trong bao cậu đem với mình rồi cậu đặt trên than đốt hương. 3 Mùi cá xông ra làm ngạt con quỷ, làm nó chạy ré lên mãi đến miệt Aicập. Raphael đuổi theo chận nó lại ở đó, và tức thì ngài trói nó lại.

4 Khi người nhà đã ra và đóng cửa phòng lại, thì Tôbya chỗi dậy khỏi giường và nói với nàng: "Em này, chỗi dậy đi, ta hãy cầu nguyện khẩn cầu Chúa chúng ta, xin người xuống trên chúng ta thương xót và phù hộ". 5 Nàng dậy. Và họ lên tiếng cầu nguyện và khẩn cầu xin cho họ được phù hộ. Cậu cất tiếng nói: "Người đáng chúc tụng, Thiên Chúa của cha ông chúng tôi và đáng chúc tụng thay, Danh Người, cho đến đời đời kiếp kiếp: Chúng hãy chúc tụng Người, các tầng trời và cả tạo thành của Người, cho đến đời đời. 6 Chính Người đã làm ra Ađam, cũng đã làm ra Evà vợ ông làm người trợ giúp, làm sức chống đỡ. Do từ đôi ấy, mà đã có dòng giống loài người. Và chính người đã nói là: Không tốt nếu con người chỉ có một mình, ta hãy làm cho nó có người trợ giúp giống như nó. 7 Và nay không phải vì tà dâm mà tôi lấy em tôi đây, nhưng bởi chân thành. Xin truyền xuống ơn thương xót trên tôi và trên nàng và cho chúng tôi chung sống với nhau cho đến tuổi già". 8 Ðoạn hai miệng một lời, họ nói: "9 Amen, Amen". Ðoạn họ nằm xuống ngủ một giấc thâu đêm.

10 Raguel chỗi dậy gọi gia nhân đến với mình. Rồi họ kéo đi đào huyệt. Ông nghĩ: "Mong sao nó đừng chết! không thì ta thật là bia cho người chê cười nhục mạ". 11 Họ đào huyệt xong, thì Raguel về nhà và gọi vợ lại, 12 và bảo: "Bà thử sai đứa tớ gái nào vào ngó xem cậu ấy còn sống không. Rủi cậu chết rồi, thì để ta chôn cất ngay đi, đừng để ai biết". 13 Và họ sai người tớ gái đi, và họ thắp đèn, họ mở cửa. Ðứa tớ gái vào và thấy cô cậu đang ngon giấc điệp bên nhau. 14 Người tớ gái ra cho ông bà biết: "Cậu vẫn sống không hề gì cả". 15 Và họ chúc tụng Thiên Chúa trên trời và nói: "Người đáng chúc tụng, lạy Thiên Chúa, với mọi lời chúc tụng tinh tuyền. Thiên hạ hãy chúc tụng Người cho đến muôn đời. 16 Người, đáng chúc tụng, vì Người đã cho lòng tôi phơi phới, và sự đã không xảy ra như tôi đã dự tưởng, nhưng Người đã xử với chúng tôi chiếu theo lòng lân mẫn vô biên của Người. 17 Người đáng chúc tụng, vì Người đã thương đến hai đứa con một, lạy Chúa chí tôn. Xin khấng đổ trên chúng lòng nhân tế độ, xin cho chúng sống mãn kiếp trong hoan hỉ, lòng nhân". 18 Bấy giờ ông bảo gia nhân lấp huyệt ngay lại trước khi trời sáng.

19 Ông bảo bà vợ làm thật nhiều bánh. Và ông đi ra đàn bò dẫn về hai con bò, bốn con cừu và bảo người ta làm thịt, và người ta bắt đầu dọn tiệc. 20 Ông gọi Tôbya lại và bảo cậu: "Trong vòng mười bốn ngày, con không được động tĩnh đi đâu! Con phải ở lại đây, ăn uống tại nhà ta, mà mua vui cho lòng con gái ta đã phải ê chê đau đớn. 21 Của cải ta, con hãy lấy từ bây giờ một nửa đem đi và về bằng an với cha con Còn nửa kia, ta và vợ ta chết rồi, nó cũng là của hai đứa con cả. Hãy vững lòng, hỡi con. Ta là cha con và Eđna là mẹ của con. Chúng ta ở bên con và ở bên em con, từ bây giờ và mãi mãi. Hãy vững lòng con ạ! Hỡi con".