Chương 51 => Sách Tiên Tri Yêrêmya (Giê-rê-mi-a) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Ðức Chúa lên án Ba-by-lon

1 Ðức Chúa phán thế này: Ta sẽ cho nổi lên một thần khí sát hại,

để chống lại Ba-by-lon và dân cư Lếp Ca-mai.

2 Ta sẽ sai những người ngoại bang đến Ba-by-lon,

để sàng sẩy và quét sạch xứ sở nó;

bởi vì, vào ngày tai hoạ, chúng sẽ nổi lên chống lại nó từ bốn phía.

3 Ðừng chừa lại một xạ thủ giương cung nào,

cũng đừng để ai tự hào vì áo giáp của nó.

Ðừng thương xót các thanh niên Ba-ben,

quân đội của nó, hãy diệt cho hết!

4 Ước gì đất Can-đê tràn ngập tử thi,

người bị đâm nằm la liệt trên đường phố!

5 Quả thật, Ít-ra-en và Giu-đa không goá bụa,

vì không còn Thiên Chúa, không còn Ðức Chúa các đạo binh,

dù xứ sở của chúng tràn đầy tội lỗi

xúc phạm đến Ðấng Thánh của Ít-ra-en.

6 Hãy trốn khỏi Ba-by-lon, ai nấy liệu mà thoát thân,

kẻo các ngươi phải tiêu vong vì tội ác của nó.

Vì đối với Ðức Chúa, đây là thời báo oán,

thời giáng cho nó phần phạt nó đáng chịu.

7 Ba-by-lon là chén vàng trong tay Ðức Chúa,

nó làm cho toàn cõi đất phải say sưa,

các dân tộc đã uống rượu của nó, vì thế mà hoá ra rồ dại.

8 Bỗng chốc Ba-by-lon sụp đổ tan tành:

hãy khóc rú lên thương hại nó!

Lấy dầu mà thoa cho nó bớt đau, may ra nó sẽ lành!

9 - "Chúng tôi muốn chữa trị cho Ba-by-lon,

thế mà nó vẫn chẳng lành.

Mặc kệ nó! Mỗi người hãy quay về xứ sở."

- Quả vậy, án phạt dành cho nó chạm tới trời,

lên đến tận mây xanh.

10 Ðức Chúa đã cho bừng lên sự công chính của chúng ta:

Ðến đây, nào chúng ta kể cho Xi-on biết

công trình của Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta.

11 Hãy chuốt nhọn tên, rồi nhét cho đầy ống.

Ðức Chúa đã thúc đẩy thần trí của các vua Mê-đi; quả thật, Người đã quyết định huỷ diệt Ba-by-lon, vì đây là thời Ðức Chúa báo oán; Người báo oán cho Ðền Thờ của Người.

12 Hãy phất cờ làm hiệu tấn công các tường luỹ Ba-by-lon,

hãy tăng cường phòng thủ,

dựng lên các vọng canh, bố trí quân mai phục!

Bởi vì không những Ðức Chúa đã quyết định, mà còn thực hiện điều Người đã phán về dân cư Ba-by-lon.

13 Phần ngươi, ngươi ở gần dòng nước lớn, ngươi có lắm kho tàng,

giờ cùng tận của ngươi đã tới, giờ chấm dứt các lợi lộc của ngươi.

14 Ðức Chúa các đạo binh đã lấy chính mạng sống Người mà thề:

Ta sẽ cho một đoàn người đông như châu chấu,

tràn ngập và chống lại ngươi;

chúng cất tiếng hò reo chiến thắng!

15 Ðấng dùng sức mạnh làm ra trái đất,

lấy lẽ khôn ngoan thiết lập địa cầu,

cũng là Ðấng dùng sự thông suốt trải rộng các tầng trời.

16 Người lên tiếng, là nước trên trời cuồn cuộn;

Người đẩy lên từng lớp mây trời, từ cùng tận địa cầu xa tắp,

làm cho chớp giật mưa rơi,

mở kho thả gió khắp nơi tung hoành.

17 Mọi người đều ngu xuẩn, không hiểu biết chi,

thợ bạc nào cũng xấu hổ vì tượng thần của nó,

tượng nó đúc ra là vật hão huyền, không có hơi thở!

18 Chúng chỉ là hư ảo, là sản phẩm nực cười;

khi bị trừng phạt, chúng sẽ tiêu vong.

19 Phần dành cho Gia-cóp thì không như thế,

vì tất cả đã được Người nắn ra,

và Ít-ra-en là chi tộc Người chọn làm gia nghiệp,

danh Người là Ðức Chúa các đạo binh.

 

Cái búa của Ðức Chúa và quả núi hùng vĩ

20 Ngươi như cái búa, như binh khí của Ta.

Ta dùng ngươi để đập các dân,

Ta dùng ngươi để huỷ các nước,

21 Ta dùng ngươi để đập ngựa và người cỡi,

Ta dùng ngươi để đập xe và người đánh xe.

22 Ta dùng ngươi để đập đàn ông, đàn bà,

Ta dùng ngươi để đập cụ già, con trẻ,

Ta dùng ngươi để đập thanh niên, trinh nữ.

23 Ta dùng ngươi để đập người chăn và đàn vật,

Ta dùng ngươi để đập người cày và vật kéo,

Ta dùng ngươi để đập tổng đốc và khâm sai.

24 Nhưng, ngay trước mắt các ngươi, Ta sẽ giáng trả cho Ba-by-lon và cho tất cả dân cư Can-đê mọi tai hoạ chúng đã gây ra ở Xi-on - sấm ngôn của Ðức Chúa.

25 Này, Núi Tàn Phá, Ta chống lại ngươi,

tàn phá toàn cõi đất - sấm ngôn của Ðức Chúa,

Ta sẽ dang tay đánh phạt ngươi,

cho ngươi lăn xuống từ đỉnh cao núi đá.

Ta sẽ biến ngươi thành ngọn núi bị thiêu rụi.

26 Người ta không còn lấy được từ nơi ngươi

viên đá góc, viên đá nền;

vì ngươi sẽ thành chốn điêu tàn vạn cổ

- sấm ngôn của Ðức Chúa.

 

Tới hồi kết thúc

27 Hãy phất cờ làm hiệu trong xứ, hãy thổi kèn giữa chư dân!

Hãy thánh hiến chư dân để đánh nó,

để đánh nó, hãy triệu tập các vương quốc:

A-ra-rát, Min-ni và Át-cơ-nát,

hãy đặt một viên giám sát để đánh nó.

Hãy tập trung ngựa lại như tập trung đàn châu chấu hung hăng.

28 Ðể đánh nó, hãy thánh hiến chư dân: các vua Mê-đi, các tổng đốc, các khâm sai, cũng như tất cả xứ sở thuộc quyền nó thống trị.

29 Cõi đất run rẩy hãi hùng,

bởi vì kế hoạch của Ðức Chúa về Ba-by-lon sắp hoàn thành:

là làm cho đất Ba-by-lon nên hoang vu, không có người cư ngụ.

30 Các dũng sĩ Ba-by-lon đã ngừng chiến đấu,

chúng ở lại trong các pháo đài.

Lòng dũng cảm của chúng đã cạn, chúng nên như đàn bà!

Nhà cửa nó bị thiêu rụi, các then cửa gãy tan tành.

31 Phu trạm đón phu trạm, sứ giả đón sứ giả,

dồn dập báo cho vua Ba-by-lon:

thành của nó thất thủ hoàn toàn.

32 Các ngả đường đã bị chiếm cứ, các pháo đài đều bị phóng hoả,

các chiến binh sợ hãi kinh hoàng.

33 Quả vậy, Ðức Chúa các đạo binh,

Thiên Chúa Ít-ra-en phán như sau:

Cô gái Ba-by-lon như sân phơi, vào thời đạp lúa;

chẳng còn bao lâu, mùa gặt sẽ đến với cô.

 

Thiên Chúa báo phục

34 Na-bu-cô-đô-nô-xo, vua Ba-by-lon, đã xâu xé, đã loại trừ tôi,

gạt tôi ra như chiếc bình rỗng;

tựa con rồng, nó đã nuốt trửng tôi,

các miếng ngon của tôi, nó nhét đầy bụng, rồi xua đuổi tôi đi.

35 Cô thiếu nữ Xi-on sẽ nói:

"Chớ gì bạo lực và thương tích tôi phải chịu

sẽ đổ xuống Ba-by-lon!" Và Giê-ru-sa-lem sẽ nói:

"Chớ gì máu tôi đổ trên đầu dân cư Can-đê!"

36 Vì thế, Ðức Chúa phán như sau:

Này Ta sẽ bênh vực, đòi báo thù cho ngươi,

Ta sẽ làm cho biển của nó ra khô cạn,

và suối nước của nó phải cạn khô.

37 Ba-by-lon sẽ nên đống hoang tàn,

thành sào huyệt cho loài lang sói,

thành đồ kinh tởm cho thiên hạ cười chê,

không còn ai cư ngụ nữa.

38 Chúng cùng gầm lên như bầy sư tử,

chúng rống lên khác nào lũ sư tử con.

39 Ðang lúc chúng hung hăng, Ta chuốc rượu cho chúng,

cho chúng uống say sưa, đến nỗi phải mê mệt.

Chúng nằm ngủ li bì, không bao giờ dậy nữa.

40 Ta sẽ đẩy chúng xuống lò sát sinh,

như chiên con, như cừu và dê đực.

 

Lời than vãn về Ba-by-lon

41 Tại sao Sê-sác đã bị chiếm,

và niềm vinh dự của toàn cõi đất lại bị đoạt?

Tại sao giữa chư dân, Ba-by-lon lại nên đồ kinh tởm?

42 Biển dâng lên tràn ngập Ba-by-lon,

sóng biển gầm vang nhận chìm nó.

43 Các thành trì của nó đã nên đống hoang tàn,

nên miền đất cằn cỗi, hoang vu,

miền đất không có ai cư ngụ, và chẳng có người nào lai vãng.

 

Ðức Chúa hỏi thăm các ngẫu tượng

44 Ta sẽ trừng phạt Ben thuộc Ba-by-lon,

Ta sẽ móc khỏi miệng nó, những gì nó đã nuốt;

các dân nước sẽ không còn tuôn đến đó nữa,

các tường luỹ của Ba-by-lon sụp đổ tan tành.

45 Hỡi dân Ta, hãy ra khỏi đó;

ai nấy hãy lo cứu mạng mình

cho khỏi cơn lôi đình thịnh nộ của Ðức Chúa.

46 Các ngươi đừng sờn lòng, đừng sợ hãi trước những tin đồn trong xứ: năm này đồn thổi thế này, năm sau lại đồn thổi thế khác, bạo lực lan khắp xứ, bạo chúa này kế tiếp bạo chúa kia.

47 Vì thế, này sẽ đến những ngày,

Ta sẽ trừng phạt các ngẫu tượng của Ba-by-lon;

toàn xứ sở nó phải xấu hổ,

và trên đất nó, xác mọi kẻ tử thương nằm la liệt.

48 Bấy giờ, trời đất cùng muôn vật sẽ reo hò, vì Ba-by-lon sụp đổ,

vì từ phương Bắc, những kẻ tàn phá sẽ đến hại nó

- sấm ngôn của Ðức Chúa.

49 Hỡi những kẻ thương vong của Ít-ra-en, Ba-by-lon phải ngã gục,

cũng như bao kẻ thương vong trên toàn cõi đất

đã phải ngã gục vì Ba-by-lon.

50 Hỡi những kẻ thoát khỏi gươm đao, hãy đi, chớ có dừng lại.

Từ miền xa xăm, hãy nhớ đến Ðức Chúa,

và ước chi các ngươi hằng lưu tâm đến Giê-ru-sa-lem.

51 - "Chúng tôi xấu hổ khi nghe lời lăng nhục,

mặt mày chúng tôi phủ đầy nhục nhã,

bởi những người ngoại bang

đã đến tấn công các nơi thánh trong Nhà Ðức Chúa."

52 - Vì thế, này sẽ đến những ngày - sấm ngôn của Ðức Chúa -

Ta sẽ trừng phạt các ngẫu tượng của nó,

và trong khắp xứ sở nó, các thương vong sẽ khóc than.

53 Dù Ba-by-lon có lên tận trời, có dựng pháo đài ở chốn cao xanh,

thì theo lệnh Ta, những kẻ tàn phá cũng sẽ đến hại nó

- sấm ngôn của Ðức Chúa.

54 Hãy nghe tiếng kêu la từ Ba-by-lon,

từ đất Can-đê, một thảm hoạ ghê gớm!

55 Quả thật, Ðức Chúa tàn phá Ba-by-lon,

và làm nó im bặt tiếng ba hoa khoác lác,

cho dù sóng của nó có vang gầm như nước lũ,

và tiếng của nó có ồn ào.

56 Khi kẻ tàn phá đến đánh Ba-by-lon,

các anh hùng của nó đều bị bắt,

cung tên của chúng bị gãy tan,

vì Ðức Chúa là Thiên Chúa báo phục,

Người sẽ giáng trả đích đáng.

57 Các tướng lãnh, các nhà khôn ngoan,

các toàn quyền, các khâm sai, các anh hùng của chúng,

Ta cho uống say sưa, đến nỗi phải mê mệt,

chúng nằm ngủ li bì, không bao giờ dậy nữa

- sấm ngôn của Ðức Vua, danh Người là Ðức Chúa các đạo binh.

Ba-by-lon bị huỷ diệt

58 Ðức Chúa các đạo binh phán thế này:

các tường luỹ Ba-by-lon vĩ đại, bị sụp đổ hoàn toàn,

các cổng thành to lớn sẽ bị thiêu rụi.

Thế là các dân phải vất vả luống công,

các nước kiệt quệ làm mồi cho lửa.

 

Lời sấm được ném xuống sông Êu-phơ-rát

59 Có lời ngôn sứ Giê-rê-mi-a truyền cho ông Xơ-ra-gia, con ông Nê-ri-gia, cháu ông Mác-xê-gia, khi ông Xơ-ra-gia cùng đi với Xít-ki-gia-hu, vua Giu-đa, đến Ba-by-lon, vào năm thứ tư triều đại của vua. Ông Xơ-ra-gia là quan trông coi các trạm dừng chân. 60 Bấy giờ, ông Giê-rê-mi-a ghi tất cả các tai hoạ sẽ phải xảy ra cho Ba-by-lon, vào một cuốn sách: tất cả những điều này đã được viết về Ba-by-lon. 61 Ông Giê-rê-mi-a đã nói với ông Xơ-ra-gia: "Khi đến Ba-by-lon, ông liệu mà công bố tất cả các điều ấy. 62 Ông sẽ nói: Lạy Ðức Chúa, chính Ngài đã phán về nơi này rằng, nó sẽ phải tiêu diệt đến nỗi không còn gì tồn tại ở đó, từ loài người cho đến loài vật; quả thật, nó sẽ trở nên hoang tàn mãi mãi. 63 Sau khi công bố sách này, ông sẽ buộc nó vào một hòn đá và ném xuống lòng sông Êu-phơ-rát. 64 Ông sẽ nói: Ba-by-lon phải chìm ngập như thế và không ngoi lên khỏi tai hoạ mà chính Ta sẽ giáng phạt nó."

Các lời của ông Giê-rê-mi-a chấm dứt ở đây.