Chương 16 => Sách Khải Huyền | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

(1) Bấy giờ tôi nghe một tiếng lớn từ Ðền Thờ bảo bảy thiên thần: "Hãy đi trút bảy chén lôi đình của Thiên Chúa xuống mặt đất". (2) Vị thứ nhất đi trút chén của mình xuống mặt đất. Những người mang dấu thích của Con Thú và thờ lạy tượng nó liền bị một ung nhọt ác tính và đau đớn.

(3) Vị thứ hai trút chén của mình xuống biển. Biển liền hóa ra máu như máu người chết, và mọi sinh vật dưới biển đều chết.

(4) Vị thứ ba trút chén của mình xuống sông ngòi và các nguồn nước. Nước liền hóa ra máu. (5) Tôi nghe thiên thần có quyền trên nước nói: "Lạy Ðức Thánh, Ðấng hiện có và đã có, Ngài thật công minh vì đã xét xử như vậy. (6) Chúng đã đổ máu các thánh và các ngôn sứ, nên Ngài đã cho chúng uống máu: thật là đích đáng!" (7) Tôi lại nghe bàn thờ nói: "Vâng, lạy Chúa là Thiên Chúa Toàn Năng, những lời Ngài phán quyết đều chân thật công minh!"

(8) Vị thứ tư trút chén của mình xuống mặt trời. Mặt trời liền được phép dùng lửa mà thiêu đốt người ta. (9) Người ta bị khí nóng dữ dội thiêu đốt, họ nói phạm đến danh Thiên Chúa, Ðấng có quyền trên các tai ương đó, nhưng họ không chịu hối cải mà tôn vinh Người.

(10) Vị thứ năm trút chén của mình xuống ngai Con Thú. Vương quốc của nó liền ra tối tăm; người ta cắn lưỡi vì đau đớn; (11) họ nói phạm đến Thiên Chúa trên trời, vì quá đau đớn và bị ung nhọt, nhưng họ không chịu hối cải mà từ bỏ các việc mình làm.

(12) Vị thứ sáu trút chén của mình xuống sông cả Êuphơrát. Nước sông ấy liền khô cạn, để dọn đường cho các vua từ phương Ðông tới. (13) Bấy giờ từ miệng Con Mãng Xà, từ miệng Con Thú và từ miệng ngôn sứ giả, tôi thấy ba thần ô uế nhảy ra như những con ếch. (14) Chúng quả là những thần khí của ma quỷ, chúng làm những dấu lạ và đi đến với vua chúa trên khắp cả thiên hạ, nhằm tập hợp họ lại để giao chiến trong Ngày lớn lao của Thiên Chúa Toàn Năng, (15) "Ðây, ta đến như kẻ trộm. Phúc thay kẻ canh thức và giữ áo mình, kẻo phải đi đứng trần truồng và bị người ta nhìn thấy sự lõa lồ của mình!" (16) Chúng quy tụ họ lại một nơi, tiếng Hípri gọi là Hácmơghítđô.

(17) Vị thứ bảy trút chén của mình xuống không khí. Từ Ðền Thờ, từ ngai liền có tiếng lớn phát ra: "Xong cả rồi!" (18) Lúc ấy có ánh chớp, tiếng sấm tiếng sét và động đất lớn như chưa hề có động đất lớn như vậy bao giờ, từ khi con người xuất hiện trên mặt đất. (19) Thành vĩ đại vỡ ra làm ba phần và các thành thị của các nước bị sụp đổ. Thiên Chúa đã nhớ đến thành Babylon vĩ đại mà cho nó uống chén rượu là cơn lôi đình thịnh nộ của Người. (20) Mọi hải đảo biến đi, núi non không còn nữa. (21) Những hạt mưa đá lớn, nặng chừng nửa tạ, từ trời giáng xuống người ta, và người ta nói phạm đến Thiên Chúa vì bị tai ương mưa đá, bởi lẽ tai ương đó lớn quá chừng.