Chương 14 => Sách Khải Huyền | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Các người tháp tùng Con Chiên

(1) Tôi thấy: kìa Con Chiên đứng trên núi Xion; cùng với Con Chiên, có một trăm bốn mươi bốn ngàn người, mang danh của Con Chiên và của Cha Con Chiên ghi trên trán. (2) Và tôi nghe thấy tiếng từ trời như tiếng nước lũ, như tiếng sấm lớn. Tiếng tôi nghe thấy tựa hồ tiếng những nhạc sĩ vừa gãy đàn vừa hát. (3) Họ hát một bài ca mới trước ngai Thiên Chúa, trước bốn Con Vật và các Kỳ Mục. Không ai có thể học được bài ca này, ngoài một trăm bốn mươi bốn ngàn người ấy, là những người đã được chuộc về từ mặt đất. (4) Những người ấy đã không ra ô uế bởi phụ nữ, vì họ còn tân. Con Chiên đi đâu, họ cũng đi theo đó. Họ đã được chuộc về từ giữa loài người, làm của đầu mùa dâng lên Thiên Chúa và Con Chiên. (5) Chẳng ai thấy miệng họ nói dối: không ai chê trách họ được.

Ba thiên thần báo giờ phán xét

(6) Rồi tôi thấy một thiên thần khác bay trên đỉnh vòm trời, mang một tin mừng vĩnh cửu để loan báo cho những người ở trên mặt đất, cho mọi dân, mọi chi tộc, mọi ngôn ngữ và mọi nước. (7) Người lớn tiếng hô: "Hãy kính sợ Thiên Chúa và tôn vinh Người, vì đã đến giờ Người phán xét. Hãy thờ lạy Ðấng đã tạo thành trời đất, biển khơi và mọi nguồn nước". (8) Một thiên thần khác, vị thứ hai, theo sau và nói: "Sụp đổ rồi, sụp đổ rồi, thành Babylon vĩ đại, thành đã từng cho mọi nước uống thứ rượu là sự gian dâm cuồng loạn của nó". (9) Một thiên thần khác, vị thứ ba, theo sau hai vị kia và lớn tiếng nói: "Ai thờ lạy Con Thú và tượng của nó, và chịu thích dấu của nó trên trán hoặc trên tay, (10) thì người ấy sẽ phải uống thứ rượu, là cơn lôi đình của Thiên Chúa, rượu nguyên chất rót vào chén thịnh nộ của Người; người ấy sẽ bị làm khổ trong lửa và diêm sinh trước mặt các thánh thiên thần và trước mặt Con Chiên. (11) Khói từ chốn khổ hình của chúng cứ bốc lên đời đời kiếp kiếp. Kẻ nào thờ lạy Con Thú và tượng của nó, và nhận dấu thích tên nó, thì ngày đêm không được nghỉ ngơi". (12) Ðây là lúc các thánh, là những người tuân giữ các điều răn của Thiên Chúa và sống theo niềm tin vào Ðức Giêsu, cần phải có lòng kiên nhẫn. (13) Và tôi nghe có tiếng từ trời phán rằng: "Người hãy viết: Ngay từ bây giờ, phúc thay những người đã chết trong Chúa!" Thần Khí phán: "Phải, họ sẽ được nghĩ ngơi, không còn vất vả nhọc nhằn nữa, vì các việc họ làm vẫn theo họ".

Mùa gặt cánh chung

(14) Tôi thấy: kìa một đám mây trắng, và có Ðấng ngự trên mây, giống như một Con Người, đầu đội triều thiên vàng và tay cầm liềm sắc bén. (15) Một thiên thần khác từ Ðền Thờ đi ra, lớn tiếng thưa với Ðấng ngự trên mây: "Xin tra liềm của Ngài mà gặt, vì đã đến giờ gặt: mùa màng trên đất đã chín rồi!" (16) Ðấng ngự trên mây quăng liềm của mình xuống đất và đất bị gặt.

(17) Rồi một thiên thần khác thừ Ðền Thờ ở trên trời đi ra, cũng cầm liềm sắc bén. (18) Một thiên thần khác từ bàn thờ đi ra, vị này có quyền trên lửa, lớn tiếng nói với vị cầm liềm sắc: "Xin tra liềm sắc bén của ngài mà hái các chùm nho trong vườn nho dưới đất, vì các trái nho của đất đã chín rồi! (19) Thiên thần kia quăng liềm của mình xuống đất mà hái nho trong vườn nho dưới đất, rồi đổ cả vào bồn đạp nho lớn, tức là cơn lôi đình của Thiên Chúa. (20) Người ta đạp nho trong bồn đặt ở ngoài thành, máu tự bồn trào ra ngập đến hàm thiếc ngựa và lan đến một ngàn sáu trăm dặm.