Chương 4 => Sách Khôn Ngoan | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

1 Chẳng thà không con cái mà sống đời đức hạnh!

Người đức hạnh lưu danh muôn thuở,

vì được cả Thiên Chúa lẫn người đời biết đến.

2 Họ còn sống, người người noi gương,

họ khuất đi, ai ai cũng thương tiếc.

Trong cõi đời đời, đầu đội triều thiên, họ khải hoàn vinh hiển,

vì đã chiến thắng trong cuộc tranh đua

giành phần thưởng tuyệt vời.

3 Con đàn cháu đống của phường vô đạo nào có làm nên tích sự gì:

Chúng như phát xuất từ những chồi hoang,

rễ ăn không sâu, gốc bám không chặt!

4 Cho dầu đã mọc lá đâm cành,

chúng vẫn bị gió đánh ngả nghiêng,

một trận cuồng phong là bật tung gốc.

5 Nhánh còn non đã bị xoắn gẫy, trái xanh chẳng ai thèm,

không ích lợi chi, hoàn toàn vô dụng.

6 Trong ngày xét xử, những đứa con hoang

sẽ là bằng chứng buộc tội những người sinh ra chúng.

Người công chính chết yểu

7 Người công chính dù có chết non, cũng vẫn được an nghỉ.

8 Vì tuổi thọ đáng kính

không phải bởi sống lâu, cũng không do số tuổi.

9 Ðối với con người, sự khôn ngoan còn quý hơn tóc bạc,

sống không tì ố đã là sống thọ.

10 Người công chính đẹp lòng Thiên Chúa,

nên được Thiên Chúa yêu thương.

Và họ sống giữa những kẻ tội lỗi,

nên được Thiên Chúa dời đi nơi khác.

11 Người đã cất họ đi, kẻo trí khôn họ bị thói gian ác biến đổi,

hay tâm hồn họ bị tật xảo trá phỉnh lừa.

12 Vì sức mê hoặc của sự ác làm lu mờ sự thiện,

và dục vọng quay cuồng biến đổi tâm hồn chất phác.

13 Người công chính nên hoàn thiện

chỉ trong một thời gian ngắn,

thì kể như đã hoàn tất một sự nghiệp lâu dài.

14 Tâm hồn họ đẹp lòng Ðức Chúa,

nên Người vội đem họ ra khỏi nơi gian ác.

Người đời thấy thế mà không hiểu;

họ không nghĩ được rằng

15 đó chính là cách Người ban ơn,

thương xót những kẻ Người tuyển chọn,

và viếng thăm các thánh của Người.

16 Cái chết của người công chính

là lời kết án quân vô đạo còn sống trên đời.

Còn xuân xanh mà đã nên hoàn thiện

đó là lời kết án người cao tuổi mà sống bất lương.

17 Quân vô đạo thấy người khôn ngoan chết

mà không hiểu Ðức Chúa định đoạt về họ thế nào,

và tại sao Người đem họ đến nơi yên ổn.

18 Thấy như thế mà chúng vẫn khinh thường,

nhưng Ðức Chúa sẽ cười chê bọn chúng.

19 Rồi sẽ đến lúc chúng thành thây ma, không ai ngó ngàng tới,

và mãi mãi chúng sẽ là đồ bị lăng mạ giữa các vong nhân.

Vì Người sẽ xô chúng bổ nhào, không kịp kêu một tiếng.

Người đánh bật chúng đi, huỷ diệt chúng đến cùng.

Và chúng sẽ phải chịu nhiều thống khổ,

chẳng còn ai thèm nhớ đến chúng.

Quân vô đạo trước toà phán xét

20 Chúng sẽ phải kinh hãi ra tính sổ tội mình.