Chương 13 => Sách Khôn Ngoan | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Kết án tội thờ ngẫu tượng

1 Hết những ai không chịu nhìn nhận Thiên Chúa,

tự bản chất là những kẻ ngu si.

Từ những vật hữu hình tốt đẹp,

chúng không đủ khả năng nhận ra Ðấng hiện hữu,

và khi chiêm ngắm bao công trình,

chúng cũng không nhận biết Ðấng Hoá Công.

2 Thế mà, lửa với gió, hay làn khí thoảng qua,

hay tinh tú bầu trời, hay nước chảy cuồn cuộn,

hay đèn trời thắp sáng, chúng lại coi là thần,

là những bậc quản cai hoàn vũ.

3 Nếu chúng say mê những vẻ đẹp đó mà coi là thần minh, thì cũng phải biết rằng

Chúa Tể của những vật đó còn đẹp hơn biết mấy,

vì chính Ðấng sáng tạo mọi loài là tác giả của muôn vẻ đẹp.

4 Nếu quyền năng và sức mạnh của những vật kia

làm cho chúng kinh ngạc

thì chúng phải hiểu rằng Ðấng làm nên những vật đó

còn mạnh mẽ hơn biết chừng nào.

5 Vì các thọ tạo càng lớn lao đẹp đẽ

thì càng giúp nhận ra Ðấng tạo thành.

6 Tuy vậy, chúng cũng chỉ đáng trách phần nào thôi

vì đã cố tìm và mong thấy Thiên Chúa,

nhưng có thể chúng bị lầm lạc.

7 Bị chìm ngập giữa bao nhiêu công trình của Chúa,

chúng ra sức tìm tòi,

nhưng đã để cho cái vỏ bên ngoài mê hoặc

vì vẻ đẹp mà chúng nhìn thấy.

8 Tuy nhiên, không vì thế mà chúng được thứ tha.

9 Vì nếu chúng có đủ khả năng hiểu biết

để có thể nghiên cứu các sự vật trên đời,

thì sao lại không sớm nhận ra

Ðấng Chủ Tể của những sự vật đó?

Tôn thờ ngẫu tượng

10 Khốn thay ai đặt hy vọng vào những vật không hồn,

ai tôn làm thần minh những sản phẩm tay con người chế tạo:

đó là những con thú bằng bạc bằng vàng

do những người tài nghệ làm ra,

hay những khối đá vô tích sự,

sản phẩm của những bàn tay khéo léo thuở nào.

11 Kìa anh thợ mộc cưa một khúc cây dễ chế biến.

Anh ta lẹ làng tước hết vỏ, rồi làm thật khéo tay,

chế ra đồ dùng ích lợi cho

cuộc sống.

12 Xong việc, anh lấy những mẩu thừa

đem nấu nướng thức ăn, rồi anh ăn thoả thích.

13 Nhưng còn lại một mẩu chẳng dùng được việc gì,

vì cong queo và đầy mấu đầy mắt,

anh đem ra khắc khắc chạm chạm cho qua giờ.

Anh chạm trổ vào những lúc rảnh rỗi

khéo léo tạc ra một hình người,

14 hoặc làm cho giống một loài vật hèn kém,

sơn đỏ phết hồng lên mặt mũi, che lấp những vết dơ.

15 Rồi anh dọn một nơi thích hợp trên tường,

đặt nó lên, đóng đinh cho chắc.

16 Anh làm sao cho nó khỏi đổ,

vì vốn biết nó không thể tự lo cho mình,

bởi nó chỉ là pho tượng cần chống đỡ.

17 Thế mà, anh lại chẳng ngượng ngùng

lên tiếng khẩn cầu trước vật không hồn ấy

trong những chuyện liên quan tới của cải, vợ con.

Với vật yếu đuối, anh xin sức khoẻ;

18 với vật không hồn, anh xin sự sống;

với vật không kinh nghiệm, anh xin sự giúp đỡ;

với vật không đi được nửa bước,

anh xin ơn thượng lộ bình an;

19 với vật không nhích nổi đôi tay,

anh xin cho mình nhiều sức lực,

cho việc tay mình làm được mỹ mãn thành công.