Tôi là cửa cho chiên (27.4.2015 – Thứ hai Tuần 4 Phục sinh)
Tôi là cửa cho chiên
Lời
Chúa: Ga 10, 1-10
Khi ấy, Đức Giêsu nói rằng: “Thật, tôi bảo thật các ông: Ai không đi qua cửa mà vào ràn chiên, nhưng trèo qua lối khác mà vào, người ấy là kẻ trộm, kẻ cướp. Còn ai đi qua cửa mà vào, người ấy là mục tử. Người giữ cửa mở cho anh ta vào, và chiên nghe tiếng của anh; anh gọi tên từng con, rồi dẫn chúng ra. Khi đã cho chiên ra hết, anh ta đi trước và chiên đi theo sau, vì chúng nhận biết tiếng của anh. Chúng sẽ không theo người lạ, nhưng sẽ chạy trốn, vì chúng không nhận biết tiếng người lạ”. Đức Giêsu kể cho họ nghe dụ ngôn đó. Nhưng họ không hiểu những điều Người nói với họ. Vậy, Đức Giêsu lại nói: “Thật, tôi bảo thật các ông: Tôi là cửa cho chiên ra vào. Mọi kẻ đến trước tôi đều là trộm cướp; nhưng chiên đã không nghe họ. Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu. Người ấy sẽ ra vào và gặp được đồng cỏ. Kẻ trộm chỉ đến để ăn trộm, giết hại và phá huỷ. Phần tôi, tôi đến để cho chiên được sống và sống dồi dào.”
Suy niệm:
Chúng ta
vẫn ở trong mùa Phục sinh, mùa của sự sống tươi mới.
Đức Giêsu là người mục tử chăn
chiên.
Khác với kẻ trộm chỉ đến để ăn
trộm, giết hại và phá hủy,
Ngài đến để chiên có sự sống, và có
một cách dồi dào (c. 10).
Hãy nhìn
những nét đặc trưng của người mục tử đích thực.
Anh đi vào ràn chiên hay chuồng
chiên bằng cửa,
đường đường chính chính, chứ không
lén lút trèo qua tường rào (cc. 1-2).
Người giữ cửa quen anh và mở cửa
cho anh.
Chiên cũng quen anh và quen tiếng
của anh.
Tiếng của anh là dấu hiệu quan
trọng để chiên nhận ra
và phân biệt anh với người lạ hay
kẻ trộm (cc. 3-5).
Chiên nghe tiếng của anh (c. 3).
nhưng không nghe tiếng người khác
(c. 8).
Anh trìu mến gọi tên từng con, vì
anh biết rõ chiên của mình.
Khi dẫn chúng ra ngoài chuồng, anh
đi trước dẫn đường,
chúng yên tâm theo sau chứ không
chạy trốn,
vì chúng biết mình đang đi theo ai
và sẽ được dẫn đến đâu.
Rõ ràng có sự hiểu nhau, gần gũi
giữa chiên và mục tử.
Nhưng Đức
Giêsu không chỉ là Mục tử chăn chiên.
Ngài còn tự nhận mình là Cửa cho
chiên ra vào (c. 7. 9).
Thánh Gioan Kim Khẩu nói:
“Khi Ngài đưa ta đến với Cha, Ngài
nhận mình là Cửa.
Khi Ngài săn sóc ta, Ngài nhận mình
là Mục Tử.”
Cửa chuồng chiên nhằm để chiên đi
vào và tìm được sự an toàn.
Cửa cũng nhằm để chiên đi ra và tìm
được đồng cỏ nuôi sống.
Chỉ ai qua Cửa Giêsu mà vào mới
được cứu độ.
Ai ra vào Cửa Giêsu mới tìm thấy
đồng cỏ xanh tươi (c. 9).
Cửa Giêsu cũng giúp phân biệt mục
tử giả và thật.
Mục tử giả sẽ không dám đến với
chiên qua Cửa Giêsu.
Mong sao
cho Giáo Hội có nhiều mục tử gần gũi với chiên,
biết gọi tên từng con chiên và đem
lại cho chiên hạnh phúc.
Và mong sao chiên có khả năng nhận
ra tiếng nói của người mục tử.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa nhận mình là Tấm Bánh,
vì Chúa muốn nuôi tâm linh chúng con.
Chúa nhận mình là Cây Nho,
vì Chúa muốn trao cho chúng con dòng nhựa sống.
Chúa nhận mình là Mục tử nhân lành,
vì Chúa muốn dẫn chúng con đến nơi đồng cỏ.
Chúa nhận mình là Cửa,
vì Chúa mở cho chúng con sự phong phú của Nước Trời.
Chúa nhận mình là Con Đường,
vì Chúa là Đấng duy nhất dẫn chúng con đến với Chúa Cha.
Chúa nhận mình là Ánh sáng,
vì Chúa có khả năng khuất phục bóng tối trong thế gian này.
Chúa nhận mình là Sự Thật,
vì Chúa vén mở cho chúng con khuôn mặt của Thiên Chúa.
Chúa nhận mình là Sự Sống và là Sự Sống Lại,
vì Chúa không để cho chúng con bị cái chết chôn vùi.
Lạy Chúa Giêsu,
tạ ơn Chúa vì mọi điều Chúa định nghĩa về mình
đều hướng đến hạnh phúc cho chúng con,
và đều cho chúng con sự sống thâm sâu của Chúa.
Xin cho chúng con chấp nhận Chúa là Anpha và Ômêga,
là Khởi Nguyên và là Tận Cùng của cuộc đời mỗi người chúng
con. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ