Không tự mình nói (29.4.2015 – Thứ tư Tuần 4 Phục sinh)
Không tự mình nói
Lời
Chúa: Ga 12, 44-50
Khi ấy, Ðức Giêsu lớn tiếng nói rằng:
“Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Ðấng đã sai
tôi; ai thấy tôi là thấy Ðấng đã sai tôi. Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất
cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối. Ai nghe những lời tôi nói mà
không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải
để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian. Ai từ chối tôi và không đón nhận lời
tôi, thì có quan tòa xét xử người ấy: chính lời tôi đã nói sẽ xét xử người ấy
trong ngày sau hết. Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính
Chúa Cha, Ðấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì. Và tôi
biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi
nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi.”
Suy niệm:
Tự do là
điều con người trân trọng.
Bao người dám chết để đổi lấy một
chút tự do.
Các bạn trẻ thèm được tự do, để
được là mình.
Người ta vẫn hiểu người có tự do là
người muốn làm gì thì làm,
muốn nói gì thì nói, không bị bất
cứ ràng buộc nào.
Nếu thế thì Đức Giêsu có tự do
không?
Đức Giêsu
có tự do không, khi trong bài Tin Mừng Ngài khẳng định:
“Không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha,
Đấng đã sai tôi,
truyền lệnh cho tôi phải nói gì, phải tuyên bố gì” (c. 49)?
“Những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với
tôi” (c.50).
Ngài có tự do không, khi Ngài cũng
chẳng tự mình làm bất cứ điều gì?
“Đấng đã sai tôi vẫn ở với tôi, Người không để tôi cô độc,
vì tôi luôn làm những điều đẹp ý Người” (Ga 8, 29).
Bao nhiêu lần trong Tin Mừng Gioan,
Đức Giêsu quả quyết
Ngài không tự mình nói gì, cũng
không tự mình làm gì.
Ngài chỉ sống theo lệnh truyền của
Cha (Ga 15, 10).
Lệnh truyền này không áp đặt Ngài
từ bên ngoài,
nhưng chi phối sâu xa từ bên trong
toàn bộ hướng đi và những chọn lựa
cụ thể của cuộc sống trần thế.
Đức Giêsu đã tự do đón lấy ý Cha,
lệnh truyền của Cha.
Chính khi hoàn toàn để Cha chi
phối, mà Ngài được tự do thật sự.
Chính khi
đó Đức Giêsu trở thành sự hiện diện trong suốt của Cha.
“Ai thấy tôi là thấy Chúa Cha, Đấng đã sai tôi” (Ga 12, 45; 14, 9).
Lời của Ngài là lời của Cha, việc
Ngài làm là việc của Cha.
Chúng ta có thể gặp được Thiên Chúa
một cách nguyên tuyền nơi Đức Giêsu,
Đấng đã dâng hiến tất cả tự do để
sống hoàn toàn tùy thuộc.
Chính khi hoàn toàn tùy thuộc mà
Ngài được hoàn toàn tự do.
Người được sai là một với người sai
mình.
“Tôi và Chúa Cha là một”
(Ga 10, 30).
Hãy đến
với Giêsu Ánh Sáng và ra khỏi những bóng tối (c.46).
Hãy nghe, đón nhận và tuân giữ lời
của Giêsu (cc. 47-48).
Chỉ khi ở lại trong lời của Giêsu
chúng ta mới gặp được sự thật
và sự thật sẽ cho chúng ta được tự
do (Ga 8, 31-32).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ,
trí hiểu,
và trọn cả ý muốn của con,
cùng hết thảy những gì con có,
và những gì thuộc về con.
Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con,
lạy Chúa, nay con xin dâng lại cho
Chúa.
Tất cả là của Chúa,
xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng.
Được như thế, con hoàn toàn mãn nguyện.
Amen.
(Kinh dâng hiến của thánh I-Nhã)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ