Không ai cướp được chúng (28.4.2015 – Thứ ba Tuần 4 Phục sinh)
Không ai cướp được chúng
Lời Chúa: Ga 10, 22-30
Khi ấy, ở
Giêrusalem, người ta đang mừng lễ Cung Hiến Đền Thờ. Bấy giờ là mùa đông. Đức
Giêsu đi đi lại lại trong Đền Thờ, tại hành lang Salômôn. Người Do thái vây
quanh Đức Giêsu và nói: “Ông còn để lòng trí chúng tôi phải thắc mắc cho đến
bao giờ? Nếu ông là Đấng Kitô, thì xin nói công khai cho chúng tôi biết.” Đức
Giêsu đáp: “Tôi đã nói với các ông rồi mà các ông không tin. Những việc tôi làm
nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi. Nhưng các ông không tin, vì
các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi. Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi;
tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao
giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi,
Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi
tay Chúa Cha. Tôi và Chúa Cha là một.”
Suy niệm:
Có những
Kitô hữu theo đạo để mong tránh sóng gió của cuộc đời.
Nhưng đã có lần con thuyền chở Đức
Giêsu và môn đệ gặp bão lớn,
nước tràn vào khiến thuyền gần
chìm, làm môn đệ hốt hoảng.
Theo Chúa đâu phải để tránh bão,
nhưng để vượt qua cơn bão.
Theo Chúa đâu phải để khỏi bị cám
dỗ, nhưng để thắng cơn cám dỗ.
Cuộc sống của người Kitô hữu không
tránh khỏi những khó khăn
mà những người không Kitô hữu phải
đối mặt mỗi ngày.
Hơn nữa, người Kitô hữu còn gặp
nhiều khó khăn hơn.
Có những cơn bão ập đến bất ngờ chỉ
vì họ là Kitô hữu.
Làm chiên
trong đàn chiên của Đức Giêsu
không có nghĩa là được hưởng một sự
êm ả dễ chịu.
Được ở trong ràn chiên của Chúa,
không có nghĩa là được yên ổn,
chẳng bị ai quấy phá.
Đức Giêsu đã nói đến chuyện kẻ
trộm, kẻ cướp, leo tường mà vào (c.10).
Chúng đến để ăn trộm, giết hại và
phá hủy đàn chiên (c. 10).
Khi được dẫn đi ăn nơi đồng cỏ,
chiên còn phải đối đầu với sói dữ.
“Sói cướp lấy chiên và làm cho
chiên tán loạn” (c. 12).
Đức Giêsu khẳng định mình không
phải là người làm thuê,
nên khi sói đến, Ngài không bỏ
chiên mà chạy.
Chiên là điều quý giá đối với Ngài
đến độ Ngài dám nói nhiều lần:
“Tôi hy sinh mạng sống mình cho
đoàn chiên” (cc. 11.15.17.18.).
Và thực sự Ngài đã làm điều đó trên
thập giá.
Rõ ràng
bảo vệ đoàn chiên là chuyện mấy chẳng dễ dàng.
Nếu Đức Giêsu, người mục tử nhân
hậu mà bất khuất,
đã phải hy sinh mạng sống cho đoàn
chiên,
thì hẳn cuộc chiến giằng co phải
rất là ác liệt.
Kẻ thù của chiên chẳng phải là kẻ
kém cỏi tầm thường.
Trong cuộc chiến để bảo vệ chiên,
còn có sự hiện diện của Cha.
Chiên là của Cha và Cha đã giao
chiên cho Đức Giêsu (c. 29).
Cha và Con cùng hợp tác để bảo vệ
đoàn chiên,
không để ai cướp chiên ra khỏi vòng
tay che chở của mình (cc. 28-29).
Cha và Con một lòng một ý trong
nhiệm vụ này (c. 30).
Việc bảo vệ chiên còn kéo dài mãi
đến tận thế.
Chúng ta
làm gì để cộng tác với Chúa trong việc bảo vệ mình khỏi sói dữ?
Hãy tin vào Giêsu và nhận ra giọng
nói của Giêsu để khỏi bị lừa.
Hãy theo sát sự dẫn đường của
Giêsu, vị Mục tử đã chiến thắng cái chết.
Và hãy tin vào Chúa Cha, Đấng mạnh
mẽ hơn tất cả (c. 29).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, vị tử đạo tuyệt vời,
Chúa đưa chúng con vào thế giằng co liên tục.
Chúa vừa chọn chúng con ra khỏi thế
gian,
lại vừa sai chúng con vào trong thế
gian đó.
Thế gian này vàng thau lẫn lộn.
Có khi vàng chỉ là lớp mạ bên ngoài.
Xin cho chúng con giữ được bản lãnh của mình,
giữ được vị mặn của muối,
và sức tác động của men,
để đem đến cho thế gian
một linh hồn, một sức sống.
Chúng con chẳng sợ mình bỏ đạo,
chỉ sợ mình bỏ sống đạo
vì bị quyến ru bởi bao thú vui trần thế.
Xin cho chúng con đừng bao giờ quên rằng
chúng con mang dòng máu của các vị tử đạo,
những người đã đặt Chúa lên trên mạng sống.
Lạy Chúa Giêsu, nếu thế gian ghét chúng con,
thì xin cho chúng con cảm thấy niềm vui
của người được diễm phúc nên giống Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ