Chương 13 => Sách Ký Sự I (Sử Biên Niên 1) | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt ngữ của Nhóm Phiên Dịch Các Giờ Kinh Phụng Vụ)



 

Cung nghinh Hòm Bia từ Kia-giát Giơ-a-rim về (2 Sm 6:1-11)

1 Vua Ða-vít bàn với các chỉ huy trưởng đơn vị ngàn quân và trăm quân, cũng như với tất cả các người lãnh đạo. 2 Vua nói với toàn thể cộng đồng Ít-ra-en: "Nếu các ngươi thấy thế là được và nếu đó là ý định của Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, thì chúng ta sẽ sai người đi mời các anh em khác của chúng ta từ khắp các miền đất Ít-ra-en, mời các tư tế, các thầy Lê-vi sống tại các thành có đồng cỏ chung quanh, cùng tập hợp lại với chúng ta. 3 Chúng ta sẽ đưa Hòm Bia Thiên Chúa về với chúng ta, vì thời vua Sa-un, quả chúng ta đã không quan tâm tới điều đó."

4 Tất cả cộng đồng quyết định thi hành như vậy, vì toàn dân thấy thế là phải. 5 Vậy vua Ða-vít triệu tập toàn dân Ít-ra-en, từ Si-kho bên Ai-cập đến Cửa Ải Kha-mát, để cung nghinh Hòm Bia Thiên Chúa từ Kia-giát Giơ-a-rim về. 6 Vua Ða-vít cùng toàn thể Ít-ra-en lên Ba-a-la ở Kia-giát Giơ-a-rim thuộc Giu-đa, để từ đó đưa Hòm Bia Thiên Chúa lên, Hòm Bia mang tên Ðức Chúa ngự trên các Kê-ru-bim. 7 Họ đem Hòm Bia Thiên Chúa từ nhà ông A-vi-na-đáp đặt lên một cỗ xe mới, rồi ông Út-da và ông Ác-giô đánh xe đi. 8 Còn vua Ða-vít và toàn thể Ít-ra-en thì nhảy múa trước mặt Thiên Chúa giữa tiếng ca, tiếng đàn sắt, đàn cầm, tiếng trống, não bạt và tiếng kèn. 9 Khi họ vào tới sân lúa Ki-đôn, ông Út-da giơ tay giữ lấy Hòm Bia vì con bò làm cho Hòm Bia muốn đổ. 10 Ðức Chúa liền nổi cơn thịnh nộ với ông Út-da; Người đánh phạt ông vì ông đã giơ tay đụng tới Hòm Bia; ông chết ngay tại đó trước mặt Thiên Chúa. 11 Vua Ða-vít buồn bực vì Ðức Chúa đã đánh ông Út-da chết tức khắc như vậy, và người ta gọi nơi ấy là Pe-rét Út-da cho tới ngày nay.

12 Hôm ấy vua Ða-vít sợ Thiên Chúa. Vua nói: "Làm sao tôi đưa Hòm Bia Thiên Chúa về nhà tôi được?" 13 Và vua Ða-vít đã không cung nghinh Hòm Bia về nhà mình trên Thành vua Ða-vít nữa, nhưng đưa Hòm Bia rẽ vào nhà ông Ô-vết Ê-đôm người Gát. 14 Hòm Bia Thiên Chúa ở lại với gia đình ông Ô-vết Ê-đôm ngay tại nhà ông ba tháng; Ðức Chúa giáng phúc cho nhà ông Ô-vết Ê-đôm cùng tất cả những gì thuộc về ông.