Chương 3 => Sách 1 Vua | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
1- Salômon Người Khôn Ngoan
Hôn nhân của Salômon
1 Salômon đã làm rể của Pharaô, vua Aicập. Ông đã cưới công chúa của Pharaô và đã đưa vào ở trong Thành của Ðavít, cho đến khi ông xây xong Ðền của ông, Nhà của Yavê và tường thành xung quanh Yêrusalem. 2 Nhưng có điều là dân có tục tế lễ trên các cao đàn, vì cho đến những ngày ấy, Nhà kính Danh Yavê chưa được xây. 3 Và Salômon yêu mến Yavê, mà đi theo các huấn điều của Ðavít, cha ông; nhưng có điều là ông đã tế lễ và huân yên trên các cao đàn.
Lòng đạo của Salômon
4 Vua đã thân hành đi Gabaôn để tế lễ ở đó, vì đó là "cao đàn lớn". Salômon đã thượng tiến nghìn thượng hiến trên tế đàn ấy. 5 Ở Gabaôn, Yavê đã hiện ra cho Salômon trong mộng ban đêm, và Thiên Chúa phán: "Hãy xin, ngươi muốn Ta ban gì cho ngươi?" 6 Và Salômon nói: "Người chiếu theo lòng nhân nghĩa lớn lao mà xử với tôi tớ Người là Ðavít cha tôi, bởi ngài đã đi trước Nhan Người trong sự tín thành, chính đức, đan tâm đối với Người. Người đã giữ nghĩa lớn lao ấy đối với ngài và đã ban cho ngài được có con ngự trên ngai của ngài, như (hiện thấy) ngày nay. 7 Và bây giờ, lạy Yavê, Thiên Chúa của tôi, Người đã cho tôi tớ Người làm vua kế vị Ðavit cha tôi, tôi, một đứa trẻ bé mọn, chưa biết (ngõ) ra, (lối) vào. 8 Tôi tớ của Người lại ở giữa dân Người, mà Người đã chọn, một dân đông đảo nhiều không sao kể xiết hay đếm được. 9 Xin Người ban cho tôi tớ Người tấm lòng biết nghe, để phân xử việc dân Người, để biết biện minh điều phải điều trái, vì nào ai cáng đáng được việc phân xử trên dân hùng hậu của Người đây" 10 Lời ấy được đẹp mắt Ðức Chúa, vì Salômon đã xin điều ấy. 11 Thiên Chúa đã phán với ông: "Bởi vì ngươi đã xin điều ấy, chứ ngươi không xin cho được (sống) nhiều ngày, ngươi không xin cho được của cải, không xin cho được mạng quân thù, nhưng bởi ngươi đã xin cho biết biện minh, để nghe theo công lý, 12 thì này, Ta làm theo các lời của ngươi, này Ta ban cho ngươi tấm lòng khôn ngoan, thượng trí, khiến trước ngươi không ai sánh được với ngươi, và sau ngươi cũng sẽ không có ai bì được với ngươi. 13 Và cả những điều ngươi không xin, Ta cũng ban cho ngươi: của cải, cũng như vinh sang, đến nỗi cả trong hàng vua chúa cũng không có ai sánh được với ngươi, mọi ngày đời ngươi. 14 Nếu ngươi đi theo đường lối của Ta mà nắm giữ các luật điều và lịnh truyền của Ta, như Ðavit cha ngươi đã đi, Ta sẽ cho ngươi được dài ngày". 15 Bấy giờ Salômon tỉnh giấc, và này: đó là mộng triệu. Ông đã về Yêrusalem và vào chầu trước Khám Giao ước của Ðức Chúa; ông đã thượng tiến những lễ thượng hiến và đã dâng lễ kỳ an và thiết tiệc tất cả bầy tôi của ông.
Salômon xử kiện
16 Bấy giờ có hai gái điếm đến với ông và đứng hầu trước mặt ông. 17 Một trong hai y thị tâu: "Dám thưa chúa thượng, tôi và chị kia ở chung một nhà; và tôi đã sinh con, có chị ấy ở trong nhà. 18 Tôi ở cữ được ba ngày thì chị ấy cũng sinh con. Chúng tôi ở với nhau; không có người lạ nào ở với chúng tôi trong nhà; chỉ có hai người chúng tôi ở nhà mà thôi. 19 Một đêm nọ, con chị ấy chết, vì chị ngủ đè phải con. 20 Giữa đêm, chị đã trỗi dậy bồng lấy con tôi nơi cạnh sườn tôi, trong lúc nữ tỳ của ngài ngủ, mà đặt nó nằm nơi lòng chị, còn con chị đã chết, thì chị đã đặt nằm nơi lòng tôi. 21 Sáng ngày tôi dậy cho con bú, thì này nó chết rồi! Nhưng khi nhìn kỹ nó lúc sáng ngày, thì này nó không phải là con tôi, đứa tôi đã đẻ". 22 Nhưng chị kia nói: "Không đâu! Ðứa sống chính là con tôi: đứa chết là con chị!" Chị nọ cãi lại: "Không đâu! Ðứa chết là chính con chị, đứa sống là con tôi!" Họ đã nói như thế trước mặt vua. 23 Vua nói: "Chị này nói: Ðứa sống đích thị là con tôi, đứa chết là con chị. Còn chị kia cãi lại: Không đâu! Ðứa chết chính là con chị, đứa sống là con tôi!" 24 Ðoạn vua phán: "Lấy cho ta một thanh gươm". Và người ta đã đem gươm đến trước mặt vua. 25 Ðoạn vua phán: "Phanh thây đứa bé sống làm hai, và cho chị này một nửa, chị kia một nửa". 26 Chị có đứa con sống mới tâu vua, vì lòng dạ nó bỏng xót lên vì con nó: "Dám thưa chúa thượng, xin cho chị ấy đứa con mọn còn sống! Xin đừng giết nó!" Nhưng chị kia nói: "Nó sẽ chẳng thuộc về tôi, cũng chẳng thuộc về chị! Xin cứ phanh thây!" 27 Vua lên tiếng phán: "Cho chị kia đứa con mọn còn sống, đừng giết nó! Mẹ của nó đó!" 28 Toàn thể Israel nghe biết phán quyết của vua ra thì đem lòng kính phục uy của vua, vì họ thấy nơi vua có sự khôn ngoan của Thiên Chúa để thi hành công lý.