Chương 12 => Sách 2 Samuel | Kinh Thánh Cựu Ước (Bản dịch Việt Ngữ của Linh Mục Nguyễn Thế Thuấn, CSsR.)
Natan trách móc. Ðavit hối lỗi
1 Yavê sai Natan đến với Ðavit; ông vào gặp Ðavit và nói: "Trong thành kia có hai người, một người giàu, một người nghèo,
2 Người giàu có chiên dê, bò vật nhiều lắm;
3 Còn người nghèo thì vỏn vẹn chỉ có một con chiên cái nhỏ ông đã mua được. Ông nuôi nấng nó và nó đã lớn lên bên ông cùng bên con cái ông, nó ăn miếng bánh ông ăn, nó uống chén ông uống, nó nằm bên lòng ông; đối với ông, nó không khác gì một đứa con gái ông.
4 Xảy có khách đến thăm ông nhà giàu, nhưng ông này tiếc của không bắt chiên hay bò của mình mà làm thịt đãi khách qua đàng đến với ông; Ông lại bắt con chiên của nhà nghèo mà làm thịt đãi người đến nhà ông".
5 Nộ khí Ðavit bốc lên bừng bừng đối với người ấy; ông nói với Natan: "Yavê hằng sống, nó đáng chết, con người đã làm điều ấy! 6 Nó sẽ hoàn lại gấp bốn con chiên ấy, vì việc đã làm và vì đã không biết thương xót!"
7 Natan mới nói với Ðavit: "Con người ấy, chính là ông! Yavê, Thiên Chúa của Israel phán thế này: Chính Ta đã xức dầu tấn phong ngươi làm vua trên Israel và chính Ta đã giải thoát ngươi khỏi tay Saul; 8 Ta đã phó cho ngươi nhà của chúa công ngươi, và (Ta trao) các vợ của chúa công ngươi vào lòng ngươi; Ta đã ban cho ngươi nhà Israel và Yuđa, và nếu thế mà còn ít, thì Ta sẽ thêm gấp mấy ngằn ấy nữa!
"9 Tai sao ngươi lại khinh màng lời của Yavê mà làm sự dữ trước mắt Người? Ngươi đang lấy gươm đâm Uriya người Hit-tit, và đoạt lấy vợ nó làm vợ ngươi: ngươi đã dùng gươm con cái Ammon mà giết nó. 10 Vậy bây giờ gươm sẽ không rời khỏi nhà ngươi bao giờ nữa, vì ngươi đã khinh rẽ Ta và đoạt vợ của Uriya, người Hit-tit, làm vợ ngươi".
11 Yavê phán thế này: "Này Ta dùng chính gia đình ngươi mà gây họa cho ngươi: Ta sẽ lấy các vợ ngươi trước mắt ngươi mà ban cho kẻ tranh ngôi với ngươi, và nó sẽ nằm với các vợ của ngươi trước mắt mặt trời trên kia. 12 Vì ngươi, ngươi đã làm chùng lén, nhưng Ta, Ta sẽ thi hành điều này trước toàn thể Israel, trước thanh thiên bạch nhật!"
Con của Bat-Shêba chết. Salômon ra đời
13 Bấy giờ Ðavit nói với Natan: "Tôi đã phạm tội nghịch với Yavê!" Và Natan nói Ðavit: "Cả Yavê nữa, Người cũng bỏ qua lỗi lầm của ông: ông sẽ không phải chết, 14 song bởi ông làm cho địch thù Yavê, nhân vì việc này, có cớ lộng ngôn, thì con trẻ sinh cho ông sẽ phải chết". 15 Ðoạn Natan lui về nhà.
Yavê đã giáng phạt trên đứa con mà vợ Uriya đã sinh ra cho Ðavit, và nó đã ngã bịnh. 16 (Suốt thời gian ấy) Ðavit chạy đến với Thiên Chúa cầu xin cho đứa bé; Ðavit giữ chay rất nhặt; khi ông về nhà ngủ ban đêm, thì ông nằm đất. 17 Các kỳ mục thuộc gia đình ông đến nài nẵng xin ông trổi dậy, nhưng ông không chịu, và ông cũng không nếm chút gì với họ. 18 Ðến ngày thứ bảy thì đứa bé chết. Tôi tớ Ðavit sợ không giám báo cho Ðavit biết là đứa bé đã chết. Vì họ nói với nhau: "Này, khi đứa bé còn sống, chúng ta nói với ngài mà ngài cũng đã không chịu nghe tiếng chúng ta, thì làm sao chúng ta có thể nói được với ngài, một khi đứa bé đã chết? E ngài sẽ tự hại chính mình". 19 Ðavit thấy tôi tớ xầm xì với nhau, thì ông hiểu là đứa bé đã chết. Ðavit hỏi tôi tớ: "Ðứa bé đã chết rồi chăng?" Họ nói: "Thưa, chết rồi!".
20 Ðavit liền chỗi dậy khỏi đất, tắm rửa, xức dầu và thay áo; rồi ông vào nhà Yavê mà thờ lạy. Xong ông về lại đền và xin người ta dọn bữa cho ông ăn. 21 Tôi tớ mới thưa với ông: "Ngài làm gì vậy? Khi đứa bé còn sống, thì ngài ăn chay khóc lóc vì nó, khi đứa bé vừa chết thì ngài lại chỗi dậy dùng bữa!" 22 Ông nói: "Khi đứa bé còn sống, ta ăn chay khóc lóc, vì ta tự nghĩ: Biết đâu Yavê lại không thương xót ta, mà cho đứa bé sống! 23 Bây giờ nó đã chết rồi, thì ta ăn chay làm gì? Ta còn có thể đem nó về lại được hay sao? Chính ta, ta sẽ đến với nó, chứ nó không về lại với ta".
24 Rồi Ðavit an ủi Bat-Shêba vợ ông. Ông đã đến với nàng và ăn nằm với nàng; và nàng đã sinh con trai; và ông đã gọi tên nó là Salômon. Yavê đã thương mến nó, 25 và Người đã nhắn cho ông biết qua tiên tri Natan; nên ông đã đặt tên cho nó là Yơđiđyah vì Yavê.
Hạ thành Rabbah
26 Yôab xông vào đánh Rabbah thuộc con cái Ammon và đã chiếm được hoàng thành. 27 Yôab mới sai sứ giả đến với Ðavit mà nói: "Tôi đã xông vào đánh Rabbah, tôi đã chiếm được Thành Nước. 28 Vậy bây giờ xin ngài triệu tập quân còn lại, và đến thiết trại đánh thành và chiếm lấy, kẻo tôi chiếm được, và thành phải đội tên tôi". 29 Vậy Ðavit đã triệu tập toàn quân, và thân hành đi Rabbah và đã giao chiến cùng chiếm được thành. 30 Ông đã lấy triều thiên trên đầu Milkom - cân nặng một tạ vàng - làm một với viên ngọc, (ngọc ấy) được đặt trên đầu Ðavit. Và ông thu về chiến vật trong thành nhiều quá đỗi. 31 Còn dân chúng trong thành, ông dẫn đi, bắt cầm cưa, rìu sắt, bắt họ phục dịch và đúc gạch. Ông cũng xử như thế với tất cả thành thuộc con cái Ammon. Ðoạn Ðavit và toàn dân lui về Yêrusalem.