Được gấp trăm (10.10.2021 – Chúa Nhật 28 Thường niên, Năm B)
Lời Chúa: Mc 10, 17-30
Hôm ấy, Ðức Giêsu vừa lên đường, thì có một
người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi
phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” Ðức Giêsu đáp: “Sao anh
nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. Hẳn
anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm
chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ”. Anh ta nói: “Thưa Thầy, tất
cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ”. Ðức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta
và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi
bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi
hãy đến theo tôi”. Anh ta sa sầm nét mặt vì lời đó, và buồn rầu bỏ đi, vì anh
ta có nhiều của cải.
Ðức Giêsu rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với
các môn đệ: “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!” Nghe
Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp: “Các con ơi, vào được
Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người
giàu vào Nước Thiên Chúa”. Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau:
“Thế thì ai có thể được cứu?” Ðức Giêsu nhìn thẳng vào các ông và nói: “Ðối với
loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì
đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được”.
Ông Phêrô lên tiếng thưa Người: “Thầy coi, phần
chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!” Ðức Giêsu đáp: “Thầy bảo thật
anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ cha, con cái hay ruộng
đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, mà bây giờ, ngay ở đời này, lại không nhận được
nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược
đãi, và sự sống đời đời ở đời sau”.
Suy niệm:
Câu
chuyện về người đàn ông đến với Đức Giêsu
là câu
chuyện có một kết thúc buồn.
Chúng
ta không rõ người ấy thực sự bao nhiêu tuổi,
chỉ biết
anh không còn trẻ (Mc 10,20; x. 1 Tm 4,12),
và đang
làm chủ một tài sản lớn (Mc 10,22).
Anh có
cuộc sống tương đối tốt với tha nhân,
và có lẽ
anh cũng giữ tương quan tốt với Thiên Chúa.
Cuộc sống
của anh như thế chẳng có gì đáng phàn nàn.
Chỉ có
điều là tâm hồn anh không bình an.
Anh vẫn
thấy có cái gì không ổn, cái gì chưa tốt lắm.
Anh vẫn
khắc khoải, thao thức với một câu hỏi trong tâm.
Và anh
muốn tìm một bậc thầy mà anh kính phục để hỏi.
Thầy
Giêsu chính là người mà anh tìm gặp.
Lúc Thầy
lên đường thì anh chạy lại, quỳ xuống trước mặt.
Với tất
cả sự kính trọng và tin tưởng vào uy tín của Thầy,
anh hỏi
Thầy câu hỏi mà anh vẫn giữ bấy lâu:
“Thưa
Thầy tốt lành, tôi phải làm gì
để có
được sự sống đời đời làm gia nghiệp?” (Mc 10,17).
Câu hỏi
có vẻ đơn sơ nhưng nói lên một khao khát,
một mơ
ước về một điều gì đó không thuộc đời này.
Anh
mong Thầy trả lời một cách cụ thể,
chỉ rõ
cho anh điều anh phải làm bây giờ.
Khi anh
tập trung sự chờ mong vào con người Thầy,
thì Thầy
lại hướng anh về Thiên Chúa tốt lành.
Thiên
Chúa mới là nguồn sự sống đời đời,
và đường
dẫn đến sự sống bước đầu là giữ các giới răn.
Thầy kể
cho anh những điều cấm làm cho tha nhân,
và một
điều phải làm cho cha mẹ (Mc 10,19).
Chắc
anh không mãn nguyện lắm với câu trả lời trên,
vì người
Do-thái nào cũng thuộc nằm lòng rồi.
Hơn nữa,
chẳng những anh thuộc mà còn tuân giữ nữa:
“Thưa
Thầy, tất cả những điều đó,
tôi đã
tuân giữ từ hồi còn trẻ” (Mc 10,20).
Vậy mà
anh vẫn không bình an.
Hẳn anh
còn chờ một câu trả lời khác của Thầy Giêsu.
Thầy Giêsu
bị hấp dẫn bởi lòng đạo đức của anh,
nhưng đồng
thời Thầy nhận ra một điều anh còn thiếu.
Chính
điều này làm anh thao thức không nguôi,
dù anh đã
sống nghiêm chỉnh các điều răn của Chúa.
Thầy mời
anh lên đường tìm lại tự do, bằng cách:
đi, bán
của cải, cho người nghèo, rồi đến và theo Thầy.
Điều
anh còn thiếu, đó là chưa buông bỏ cái thừa.
Để có sự
sống đời đời, anh phải thôi gắn bó với của cải.
Chỉ khi
tay trắng, không còn chỗ cậy dựa,
anh mới
bắt đầu sở hữu kho tàng trên trời.
Anh hỏi
Thầy xem mình phải làm gì,
và Thầy
đã chỉ cho anh những điều phải làm.
Nhưng
anh sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi,
vì
không thể làm được điều Thầy mời gọi.
Lời mời
của Thầy làm lộ ra lý do khiến anh khắc khoải.
Anh thật
sự không có tự do, anh bị trói buộc.
Không
phải anh sở hữu của cải, mà của cải sở hữu anh.
Anh muốn
sống tốt hơn, nhưng không làm được.
Có thiện
chí và ước muốn tốt lành, vẫn không đủ.
Còn phải
can đảm chấp nhận những buông bỏ đau đớn.
Chuyện
của anh cũng là chuyện của tôi.
Chúa vẫn
nói với tôi về những điều tôi còn thiếu,
những
điều tôi phải làm để được sống vĩnh cửu.
Tôi
không dám làm vì không tin mình được gấp trăm.
Tôi chỉ
thấy điều mình bị mất ngay trước mắt.
Xin cho
tôi đừng vội quay lưng bỏ đi,
đánh mất
cơ hội bằng vàng để trở nên môn đệ Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
sống là tìm kiếm.
Mỗi người chạy theo điều mình kiếm tìm.
Chúng con tự hỏi mình đang tìm gì, tìm ai,
đâu là hướng đi, đâu là lý tưởng đời mình.
Chúng con thấy rằng những giá trị của thế
gian
chiếm chỗ lớn trong những ước mơ của chúng
con.
Tiền bạc , danh vọng, khoái lạc, quyền lực
vẫn là những điều mê hoặc chúng con,
nên Cha không có chỗ cao nhất
trong cuộc đời chúng con.
Lạy Cha, xin ban cho chúng con ơn hoán cải.
Xin đánh thức chúng con khỏi cơn mê,
và làm chúng con tỉnh ngộ để nhận ra giá trị
đích thực.
Xin dạy chúng con biết kiếm tìm Cha.
Vì chỉ có Cha mới thật sự đong đầy
những ước mơ sâu kín của chúng con,
và cho chúng con được hạnh phúc viên mãn.
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.