Chương 13 => Thư Thứ Nhất Gửi Tín Hữu Corinthô | Kinh Thánh Tân Ước (Bản dịch của LM Nguyễn Thế Thuấn)



1 Giả như tôi nói được các thứ tiếng,

nhân loại và thiên thần, mà tôi không có lòng mến,

thì tôi chỉ là thanh la vang vảng hay chũm chọe chập cheng.

2 Và giả như tôi được ơn tiên tri, và biết mọi sự nhiệm mầu, toàn cả trí tri;

và giả như tôi được tất cả lòng tin, khiến chuyển được đồi núi,

mà tôi lại không có lòng mến,

thì tôi vẫn là không!

3 Và giả như tôi đem cả gia tư vốn liếng mà phát chẩn;

và giả như tôi nộp mình chịu thiêu,

mà tôi lại không có lòng mến,

thì cũng hư không vô ích cho tôi!

4 Lòng mến thì khoan dung, nhân hậu;

lòng mến không ghen tuông;

lòng mến không ba hoa, không tự mãn,

5 Không khiếm nhã, không ích kỷ,

không cáu kỉnh, không chấp nhất sự dữ,

6 không mừng trước sự bất công,

nhưng biết chia vui cùng lòng chân thật.

7 Trong muôn sự,

lòng mến hết lòng bao dung,

hết lòng kính tin,

hết lòng trông cậy,

hết lòng kiên nhẫn.

8 Lòng mến không hề tàn tạ!

Dù là các ơn tiên tri, cũng sẽ bị hủy;

dù là các ngôn ngữ, cũng sẽ chấm dứt;

dù là trí tri cũng sẽ ra không!

9 Vì chưng ơn trí tri, ta có được ngằn,

ơn tiên tri ta có được ngằn!

10 Một khi sự trọn lành đã đến,

thì điều có ngằn có hạn tất sẽ ra không!

11 Thuở tôi bé bỏng, tôi nói năng như trẻ bé,

tôi suy nghĩ như trẻ bé,

tôi xét đoán như trẻ bé.

Một khi tôi đã trưởng thành,

tôi liền loại đi những gì là trẻ bé.

12 Quả thế, hiện giờ ta thấy,

như ở trong gương cách mường tượng.

Bấy giờ thì tận mắt, diện đối diện.

Hiện giờ ta biết một cách khuy khuyết,

nhưng bấy giờ ta sẽ biết, cũng như (Thiên Chúa) biết ta.

13 Vậy nay còn lại Tin, Cậy, Mến.

Ấy là bộ ba!

Nhưng trong bộ ba ấy, Mến lớn hơn cả!